Trình Tô Nhiên có một tất xấu, đó là khó lòng cự tuyệt yêu cầu của người khác, đặc biệt là khi đối phương lớn lên xinh đẹp, ngữ khí nho nhã lễ độ yêu cầu cô, càng khó lòng cự tuyệt, tình nguyện để cho bản thân khó chịu cũng muốn đáp ứng người khác.
Nhưng hôm nay cô lại không nghĩ sẽ nhượng bộ.
Cô nhìn nhìn Giang Ngu, tầm mắt quay lại trên mặt Bạch Lộ, tích lấy dũng khí, lúc này, Giang Ngu mở miệng: "Ngồi ở đâu cũng giống nhau, hai giờ liền đến."
Nói xong liền muốn rút cánh tay ra.
Trong lòng Trình Tô Nhiên vui vẻ, chỉ là tươi cười còn chưa kịp tràn ra thì phân vui sướng đã bị cưỡng ép bóp tắt.
"Chúng ta đã rất nhiều ngày không gặp nhau, vừa lúc có thể ở trên đường trò chuyện." Bạch Lộ kiên trì nói, vãn trụ cánh tay không buông, ánh mắt trưng cầu nhìn cô ấy.
Giang Ngu suy tư một lát, đối với Trình Tô Nhiên nói: "Đến ghế sau ngồi đi."
"....."
Trình Tô Nhiên nhấp khẩn môi, không nhúc nhích, cô còn muốn lại tranh thủ một chút nhưng lại bị Bạch Lộ đoạt trước: "Em gái nhỏ, mau đi lên đi, sắp xuất phát rồi."
Chỉ có thể thỏa hiệp.
Cô rũ mắt xuống, yên lặng chui vào trong xe, ngồi xuống bên người Điền Lâm ở ghế sau.
Điền Lâm nhìn thấy hết thảy: "........."
Chiếc xe chính giữa có hai chỗ ngồi, Bạch Lộ cùng Giang Ngu ngồi ở hàng trước, Giang Ngu ngồi vị trí bên trái phía trước Điền Lâm, bản thân nàng theo sau đi lên, ngồi ở vị trí bên phải phía trước Trình Tô Nhiên.
Trình Tô Nhiên trơ mắt nhìn Giang Ngu ngồi xuống vị trí nghiêng phía trước mình.....!
Đóng cửa lại, xe chậm rãi di chuyển.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ thứ 4, lượng người trên đường so với ba ngày trước ít hơn một chút, mặt đường cũng không gập ghềnh, ba chiếc xe xếp thành một hàng vững vàng mà chạy.
Bạch Lộ cùng Giang Ngu trò chuyện về mấy ngày nay.
"Là Kỳ Ngôn mời em đi?" Giang Ngu quay đầu lại hỏi, dư quang thoáng nhìn về phía bạn nhỏ đang nhìn mình.
Bạch Lộ nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: "Xem như vậy đi, Kỳ Ngôn đến từng bộ phận kéo người, vừa lúc mấy ngày nay em cũng không có việc gì liền theo cùng.
Vốn dĩ hôm nay có một tạp chí cần chụp, em còn đang luyến tiếc không thể đi được, kết quả nhiếp ảnh gia có việc đột xuất cho nên thời gian được thay đổi lại."
"Hơn nữa....." Nàng hướng Giang Ngu chớp chớp mắt, ấp a ấp úng.
"Hửm?"
"Chị cũng tham gia hoạt động, em đương nhiên cũng muốn tham gia."
Giang Ngu tưởng là cái gì, khẽ cười một tiếng: "Dính tôi như vậy sao?"
"Ai bảo chị Ngu là đại bá nhạc*của em, đại ân nhân, đại thần tượng." Bạch lộ dựng thẳng ngón tay thon dài, cong xuống ba ngón, tươi cười lộ ra một tia vũ mị.
*Bá nhạc: Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.
Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương.
Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa.
Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm.
Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.
Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
"Còn có, lần trước còn nhờ có chị mà ký được một hợp đồng tốt, em còn chưa cảm ơn chị thật tốt."
Ngày đó sau khi show biểu diễn lớn kết thúc, Giang Ngu mang theo Bạch Lộ cùng người phụ trách bên phía nhãn hàng ăn cơm, hai bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thuận lợi ký được hợp đồng điều chuyển người mẫu ba năm, đối phương cũng rất vừa ý Bạch Lộ, lại cùng nàng ký tiếp hợp đồng hai năm.
Tiểu hồ ly vô vùng vui vẻ đắc ý.
Giang Ngu giống như mẹ già từ ái tươi cười đầy mặt nhìn nàng, "Em làm việc thật tốt chính là đã cảm tạ tôi."
Hàn huyên vài câu, Bạch Lộ mở ra ảnh chụp bên trong điện thoại đưa cho Giang Ngu xem, nói là bộ ảnh bản thân mới chụp, còn có một ít tạp chí vẫn chưa công bố, chỉ mới có động thái nhỏ.
"A, này là hai bộ look mà chính em đã đáp ứng, muốn thử qua chút phong chút mới."
"Phong cách cá nhân không ổn định thời điểm thử qua những phong cách mới dễ dàng hỗn loạn."
"Ừm, em biết, chỉ là lén lút chụp thử thôi......Đúng rồi, cái này là người bên C mà chị đưa em, không thể tưởng tượng được có thể mặt như vậy đi? Ha ha ha."
"Cái này là hai show biểu diễn cách nhau nửa tháng, điệu bộ khi diễn của em rất tốt nhưng trạng thái lại rất nhanh, lực vai lưng không đủ, em xem chỗ này, cổ lại lay động....."
Hai người hứng thú bừng bừng thảo luận, đầu dựa vào nhau ở một chỗ, tóc dài đen thẳng cùng tóc đen hơi xoăn đan lấy nhau.
Mùi hương dầu gội khác biệt kỳ dị dung hợp lẫn nhau,
Trình Tô Nhiên ngồi ở phía sau im lặng, trong lòng vô cùng hụt hẫng, không khỏi nhớ tới một màn nhìn thấy trong văn phòng hôm đó.
- ----- cửa sổ sát đất trong vắt, hai người thân mật ôm nhau.
Hôn môi nhau.
Là tình nhân của chị ấy đi.....còn có người kêu là "Đồng Đồng" nữa.
Kim chủ không có khả năng chỉ có một tình nhân, cô bất quả chỉ là một con chim hoàng yến bé nhỏ không đáng kể đến trong đông đảo những con chim khác.
Trình Tô Nhiên rũ mắt xuống, lẳng lặng nghe các nàng trò chuyện, bỗng nhiên phát giác được gì đó không thích hơp.
A?
Kim chủ cùng tình nhân có thể ở chung như thế này sao? Như thế nào càng nghe càng giống như quan hệ thầy trò tốt?
Nói đến đồ vật chuyên nghiệp, Trình Tô Nhiên không hiểu, còn có mấy từ đơn nghe rất kỳ quái, thí dụ như "look", ở trong cuộc đối thoại của các chị ấy, cái từ này tựa hồ không phải nguyên bản ý tứ của nó.
Cùng với các từ như "sittings", "shoot", "investment"------- kết hợp với nội dung các chị ấy nói chuyện có thể đoán được đây hẳn là danh từ đặc trưng cho một ngành sản xuất nào đó.
Trình Tô Nhiên lấy điện thoại ra, tò mò mà tìm tòi một chút.
"Look" ở đây là chỉ hình tượng cùng bề ngoài, "sittings" là phụ trách về mảng quay chụp biên tập, "shoot" là mảng thời thượng, còn "investment" là chỉ những đơn hàng lớn.
Cô bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đem những từ đó ghi vào ghi chú điện thoại, có lẽ trong tương lai phiên dịch cho văn kiện liên quan đến ngành sản xuất thời thượng có thể sẽ phải dùng đến.
Một bên ghi chú một bên lắng nghe hai người nói chuyện, đột nhiên trong tâm sinh ra cảm giác thất bại.
Khi chị ấy nhắc đến công việc ngữ khi hưng phấn không giống bình thường, nếu cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của chị ấy lúc này, tin chắc rằng có thể nhìn thấy bên trong cặp mắt kia có ánh sáng lập lòe.
Nhưng mấy thứ này cô đều không hiểu, không chung đề tài với chị ấy, lẫn nhau cũng chỉ có thể là chuyện bên gối.
Trình Tô Nhiên âm thầm thở dài, ấn vào Weibo của Giang Ngu.
Mới nhất vẫn là mấy tấm ảnh ở biển kia.
Cô lướt xuống dưới, tiếp tục quan sát, từ năm nay lướt đến bài đăng đầu tiên của năm trước, từ mấy vạn lượt thích đến mấy chục lượt thích, bất tri bất giác lướt đến xuất thần.
Điền Lâm lơ đã thoáng nhìn qua, ánh mắt ý vị thâm trường......!
Tên của khu nghỉ phép là "Trấn nhỏ Thanh Sơn", ở ngoại thành Giang Thành, xung quanh có núi xanh cùng hồ rộng làm bạn, cho nên mới có cái tên này.
Trấn nhỏ chiếm diện tích phi thường lớn, dưới chân núi là phố văn hóa buôn bán, du khách như dệt, vô cùng náo nhiệt, còn lại ở trên núi là khu VIP, có suối nước nóng, trại nuôi ngựa, sân golf, bình thường cấm không cho du khách đi vào.
Ba chiếc xe trước sau dừng ở cửa khách sạn.
Mảng lớn tường kính trong suốt phía trên có nước trong lưu động róc rách, bên ngoài trang trí đầy cây xanh, dòng nước chảy từ trên xuống thấm vào bùn đất, giống như một dòng suối nhỏ, một đường tuần hoàn lặp lại dọc theo các phiến đá vận chuyển nước lên xuống.
Một nam nhân trung niên mặc tây trang giày da tiến ra nghênh đón, Kỳ Ngôn xuống xe cùng anh ta hàn huyên vài câu, sau đó mang mọi người đến trước quầy lễ tân đăng ký, nhận thẻ phòng, phát cho mỗi người một tấm bản đồ.
"Tốt, phòng thì tự do tổ đội, hiện tại mọi người có thể tự do hoạt động, trên núi dưới núi cùng sau hồ đều có thể tùy tiện đến chơi, giữa trưa thứ 7 thì tập hợp ở chỗ này."
Đoàn người lục tục tiến vào thang máy lên lầu.
Trình Tô Nhiên nắm lấy tay Giang Ngu, trước một khắc khi hai người sóng vai bước vào thang máy Bạch Lộ hậu tri hậu giác ở phía sau vãn trụ Giansg Ngu lại, cường ngạnh kéo cô ấy đi ra ngoài.
Cửa thang máy đang muốn đóng lại, Trình Tô Nhiên trọng tâm không vững bả vai lập tức bị cửa kẹp lại, sau đó cửa lại hướng lui về hai bên.
"Ai, thật ngại quá em gái nhỏ, tôi không chú ý đến em....." Bạch Lộ xấu hổ mà nhìn cô.
Trình Tô Nhiên che lại bả vai, đau đến nước mắt đều ứa ra, đang muốn nói không có việc gì, Giang Ngu liền duỗi tay kéo cô đi vào, giây tiếp theo cửa thang máy lần nữa đóng lại.
"Đụng trúng nơi nào?" Giang Ngu nhăn lại mi, hơi hơi cúi đầu.
rút cánh tay đang ôm cô ra.
Trình Tô Nhiên lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, không đau."
Giang Ngu liếc mắt nhìn Bạch Lộ một cái.
Bạch Lộ rụt cổ, kéo thấp vành nón.
Thang máy lên đến lầu tám, mọi người tản nhau ra, Giang Ngu thực tự nhiên nắm lấy tay Trình Tô Nhiên đi đến một phòng nghỉ, Bạch Lộ một bên nhìn trái phải xung quanh một bên đi theo phía sau, khoác lấy một cách tay khác.
"Chị Ngu, hai chúng ta ở cùng một phòng đi?"
Tâm Trình Tô Nhiên trầm xuống, tay đang nắm lấy tay Giang Ngu thoáng siết chặt.
"Tôi cùng em gái tôi ở chung." Giang Ngu nắm lại tay cô, giống như đang trấn an, nói xong liền quẹt thẻ mở cửa phòng.
Bạch Lộ ôm cánh tay cô ấy quơ quơ, không thuận theo cũng không buông tha làm nũng: "Ai nha, chị Ngu, nhiều người như vậy em chỉ có thể nói chuyện với chị, chị nhẫn tâm để em một mình sao? Hơn nữa chúng ta đều luôn bận rộn, thật vất vả mới có thể cùng nhau đi chơi một chuyến, chị cùng em gái nhỏ ngày thường thường xuyên gặp mặt a, hai chị em là người một nhà, sẽ không so đo mấy ngày này chứ."
"....."
Giang Ngu ngưng mắt trầm tư.
Quan hệ chị em có thể giấu tai mắt người ngoài, lại vô hình trở thành gông cùm xiềng xích, Bạch Lộ người này tương đối thông minh, cho dù không đáp ứng ở cùng một phòng thì buổi tối tám phần cũng sẽ chạy đến muốn chung giường với cô ấy.
Huống hồ, Bạch Lộ là hạt giống mà cô ấy vô cùng yêu thích và coi trọng, đại biểu cho sự nghiệp của cô ấy.
Tình nhân đương nhiên không quan trọng bằng sự nghiệp.
"Chị------" Trình Tô Nhiên nhìn thấy cô ấy do dự, có chút sốt ruột, lời còn lại chưa nói xong đã bị đánh gãy----- Giang Ngu vỗ vỗ tay cô, cười nói: "Nhiên Nhiên, em cùng trợ lí Điền ở chung một phòng được không?"
Nhiên Nhiên?
Cô ngưỡng tầm mắt lên, tim đập bỗng chốc lỡ một nhịp, gương mắt nóng lên, ".....Được."
Không biết như thế nào lại đáp ứng rồi.
Chờ đến khi từng người trở về phòng của mình, sửa sang lại đồ vật, Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng hồi thần mới cảm thấy hối hận.
Nếu cô có thể phản ứng nhanh hơn một chút,lại kiên trì thêm một chút, có phải hay không đã.....!
Cũng không được.
Ở trước mặt chị ấy, phản ứng của cô vĩnh viễn chậm nửa nhịp, mạnh mẽ kiên trì ở trước mặt chị ấy chính là không nghe lời.
Lúc này, cô ngược lại lại hy vọng rằng chính mình thật sự chỉ là em gái, như vậy cô có thể không cần nghe lời, có thể đúng lý hợp tình mà đưa yêu cầu.
Nhìn bộ dạng sầu khổ buồn bực của cô, trong lòng Điền Lâm lại sinh ra thêm một phân hoài nghi.
Không thể nào?
Trình Tô Nhiên lấy từ trong ba lô ra hai cái túi đựng bốn bộ đệm chăn, ngẩng đầu nói: "Trợ lí Điền, chị có dùng ga trải giường một lần không?"
Điền Lâm đang nhìn lén thiếu chút nữa là bị bắt gặp: "......"
Không đợi nàng trả lời, Trình Tô Nhiên xách theo túi đi qua, một bên lấy ra một bên nói: "Vẫn là dùng đi tương đối tốt, sạch sẽ vệ sinh, em có mang theo vài bộ, trước giúp chị đổi."
"Cảm ơn, vẫn là tôi tự mình đổi được rồi." Điền Lâm khách khí nói, bất động thanh sắc che dấu kinh ngạc nơi đáy mắt, nàng cũng không dám để tiểu tình nhân của bà chủ thay mình trải giường nệm.
"Không sao," bên môi cô gái nhỏ dạng khai nụ cười làm xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhỏ, "Em trải giường nệm rất nhanh."
Điền Lâm: "......"
Trình Tô Nhiên dọn đi ga trải giường cùng gối đầu của khách sạn, lấy ra ga trả giường dùng một lần của bản thân, trải lên, lôi kéo hai bên, lại tiếp tục thay gối đầu, tay chân nhanh nhẹn chỉ mất hai ba phút đã làm xong.
"Được rồi, em đi giúp chị ấy trải." Cô xách theo túi đi ra ngoài.
Đi đến cửa phòng cách vách, Trình Tô Nhiên ngừng thở gõ gõ, cửa thật nhanh được mở ra, trong nháy mắt kia cô cầu nguyện người ra mở cửa là Giang Ngu.
Trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh Bạch Lộ.
"........"
"Em gái nhỏ, có việc gì sao?" Bạch Lộ nghiêng người xuống, hướng cô cười, đôi mắt hẹp dài tựa như hồ ly.
Trình Tô Nhiên có chút thất vọng, giơ giơ đồ vật trong tay lên nói, "Tôi đến đưa ga trải giường một lần cho chị....."
Bạch Lộ nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
"?"
"Nga, được rồi, đưa cho tôi