Hành lang im ắng, thanh âm nói chuyện rất nhỏ lại nghe có vẻ đột ngột, phảng phất như ở bên tai.
Hô hấp Trình Tô Nhiên ngưng lại.
Bởi vì là nghe lén cho nên cảm thấy khẩn trương cũng kích thích trái tim càng đập càng nhanh....!
"Tôi không hy vọng em ấy lén lúc ở sau lưng khoa tay múa chân chuyện của tôi, trước kia cũng vậy, về sau cũng đừng để lại phát sinh loại chuyện này." Thanh âm Giang Ngu thấp nhu, ngữ khí lại thập phần có lực, giống như một vị lãnh đạo tràn đầy uy nghiêm.
Lục Tri Kiều cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, gật gật đầu tán đồng, "Hôm đó chọn váy cưới trở về em ấy cũng có nói với tôi, giữa ba người cũng có chút liên hệ, em ấy nói em ấy rất thích tiểu Trình.
Cho nên ngày hôm qua có lẽ chỉ là nhất thời bất bình, hơn nữa em ấy từ nhỏ đã tự do tùy tính, tính cách có đôi khi tương đối hướng ngoại, có thể hiểu được.
Trở về tôi sẽ nói chuyện với em ấy, về sau sẽ chú ý giữ đúng chừng mực."
Chung quy là muốn giúp người yêu của mình nói chuyện.
Nàng cùng Giang Ngu có xuất thân giống nhau, ăn rất nhiều đau khổ mới phấn đấu có được vị trí như ngày hôm nay, so với Kỳ Ngôn ngậm thìa vàng sinh ra, tự nhiên tính cách cũng có nhiều hơn một phần tang thương.
Ba tháng trước, hai bên hợp tác ở trên đảo tổ chức một hồi hoạt động thương nghiệp, hai người mở rộng cửa lòng với nhau, từ hai phía đối địch lại chuyển thành thưởng thức nhau, vẫn luôn duy trì quan hệ bạn bè hợp tác.
Mọi chuyện nói ra liền tốt.
"Ừm."
Giang Ngu còn muốn nói cái gì đó, thí dụ như, sở dĩ Kỳ Ngôn bất bình là bởi vì giữa cả hai trải qua chuyện chia tay không quá thoải mái, nàng cho rằng cô ấy là một cái tra nữ, cũng khẳng định ở trước mặt Lục Tri Kiều kể qua "hành vi tra" của cô ấy, ở trong mắt đôi vợ vợ son này cô ấy không hơn không kém chính là "kẻ tra".
Nhưng nghĩ lại hết thảy, mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, dù sao cũng chỉ là quan hệ giữa tiền nhiệm và đương nhiệm, chuyện xưa nhắc lại khó tránh sẽ khiến Lục Tri Kiều khó chịu trong lòng.
Cô ấy đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Ở trong mắt của đồng nghiệp, Trình Tô Nhiên là em gái của cô ấy, tại trong mắt của đôi tình lữ này, Trình Tô Nhiên lại là bạn gái, bất quá mọi người chỉ là bất đồng góc độ nhìn nhận, vì thế nhìn thấy mọi thứ khác nhau, từ đó mới có thể sinh ra bất đồng ý kiến.
Mà chân tướng lại ở trong lòng cô ấy.
Giống như một người đang uống nước vậy, ấm lạnh tự biết.
"Còn có một câu, cũng không phải là xen vào việc của người khác, tôi muốn nói....." Lục Tri Kiều dừng một chút, "Cô cùng tiểu Trình ở các phương diện chênh lệch rất lớn, về mặt tình cảm có khả năng tương đối vất vả, nhưng mà vô luận tương lai như thế nào, trân trọng hiện tại, hy vọng hai người hạnh phúc."
Đáy mắt Giang Ngu hiện lên nhàn nhạt châm chọc, chỉ phúc chốc liền tan mất, cười gật đầu, "Cảm ơn cô."
........!
Một chữ của cuộc đối thoại không sót đều rơi vào tai Trình Tô Nhiên.
Đã sớm cùng Kỳ Ngôn chia tay?
Chẳng lẽ.....!
Một cái phỏng đoán hiện lên trong đầu, trong lòng cô mãnh liệt nhảy lên, cả người cứng đờ tại chỗ.
Không, không phải là phỏng đoán, là sự thật.
Chị ấy cùng Kỳ Ngôn không chỉ là kết giao----bình thường, mà còn là quan hệ yêu đương thuần tịnh tốt đẹp, cùng cô tương phản, chỉ là một người ở trong mối quan hệ bao dưỡng dơ bẩn.
Bỗng dưng trong lòng Trình Tô Nhiên chua xót, nói không nên lời vì sao lại khó chịu, giống như bị vô số bàn tay túm chặt, vẫn luôn ghì cô xuống.....!
Nhưng là vì cái gì?
Cô đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, còn chưa suy nghĩ rõ ràng bản thân vì cái gì lại khó chịu, cửa cầu thang thoát hiểm truyền đến tiếng bước chân.
Chờ cô lấy lại tinh thần, thời điểm muốn chạy thì đã muộn rồi.
Ánh mắt ba người đối diện nhau.
Lục Tri Kiều khiếp sợ mà nhìn cô, trong mắt Giang Ngu hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhăn lại mi, như là ảo não, như là trách cứ.
"Chị......Lục tổng....." Trình Tô Nhiên lẩm bẩm ra tiếng, trong đầu trống rỗng.
Xong đời rồi.
Lục Tri Kiều phản ứng nhanh, mắt nhìn Giang Ngu nói: "Tôi về trước." Nàng bước nhanh lướt qua người Trình Tô Nhiên trở về phòng, gõ mở cửa.
Hành lang lại an tĩnh trở lại.
Cô gái nhỏ đứng ở kia, ngây ra như phỗng, áo ngủ hình con thỏ rộng thùng thình bọc lấy thân thể nhỏ yếu mảnh khảnh của cô, khuôn mặt nhỏ ở dưới ánh đèn phiếm hồng, mở to đôi mắt khẩn trương mà nhìn Giang Ngu.
Giang Ngu nhìn cô chăm chú, tiến lên một bước, chậm rãi rút tay từ trong túi quần ra, thay cô phất khởi mấy sợi tóc mái hai bên, đạm thanh nói: "Tại sao còn chưa ngủ?"
"Em....." Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới chính sự cần làm, cô giơ tay đưa ra đồ vật trong tay, "Đồng hồ của chị, nó ở chỗ của em."
Đồ vật màu bạc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô gái nhỏ.
Lòng bàn tay trắng nõn, sạch sẽ, chỉ tay rõ ràng, có mấy vết chai mỏng nhỏ, vừa nhìn liền biết trước kia thường xuyên phải làm việc.
Giang Ngu cúi đầu nhìn lướt qua, cầm lấy đồng hồ.
"Chị, em không cố ý nghe lén, em cái gì cũng không biết, em....." Trình Tô Nhiên vội vã giải thích, không cẩn thận lại trông giống như lạy ông tôi ở bụi này.
Tâm lại treo lên.
Giang Ngu lại chỉ đạm đạm cười, xoa xoa đầu cô, không biết là cố ý hay vô tình đem đầu tóc của cô làm cho rối loạn, "Tôi biết, ngoan, đi ngủ đi, ngày mai sẽ phải rời giường sớm hơn một chút."
A?
Chị ấy cư nhiên không tức giận?
Cô còn ở đó sửng sờ, tay đã bị Giang Ngu dắt đi, thân thể không tự chủ đi theo, hai chân giống như máy móc cất bước, đi đến trước cửa phòng.
Giang Ngu buông tay ra, cái gì cũng không nói, lập tức trở về phòng cách vách.
Trình Tô Nhiên ở tại chỗ giật mình, hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt, cô đẩy ra cửa phòng khép hờ, vào trong, buông nắm cửa, giống như gối rỗ thất hồn lạc phách dựa lưng vào cửa.
Cuộc đối thoại vừa nghe cứ ở bên tai quẩn quanh lặp lại, giống như một đạo sấm sét, để cô bên trong giấc mộng bị nổ vang tỉnh lại.
Trong nháy mắt kia, không biết là tư vị gì, chỉ phảng phất cảm thấy bản thân như bị ném vào một cái lốc xoáy thật lớn, dòng nước hung mãnh cắn nuốt cô, xung quanh đều là lạnh lẽo.
Từ khi cô gặp Giang Ngu, bên trong từ điển chỉ có hai chữ "tình nhân", đối với quan hệ thân mật chỉ đơn giản nhận thức trong giới hạn "kim chủ cùng tình nhân".
Từ "Bạn gái" đối với cô mà nói là thập phần xa lạ.
Nhưng cô biết, tình nhân và bạn gái là khác nhau, tình nhân bất quá chỉ là một món đồ chơi, còn bạn gái lại là tình yêu chân thật, căn bản không thể đánh đồng với nhau.
Đối với cô chị ấy rất tốt rất ôn nhu, nhưng khi đối đãi với bạn gái, nhất định là gấp trăm lần ôn nhu, gấp ngàn lần tốt....!
Cô thậm chí, còn không thể tưởng tượng ra bộ dáng đó là như thế nào.
Tưởng tượng đến các loại bộ dáng khác nhau, trong lòng liền ngăn không được cảm giác ngâm ngâm chua xót, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, có chút cảm giác như bị axit ăn mòn.
Cô cũng không biết bản thân tại sao lại như vậy, chỉ là mông lung cảm giác được có cái gì đó đang dần lớn lên, lên men.
"Trình tiểu thư----" Thanh âm của Điền Lâm đánh gãy suy nghĩ.
"Cô làm sao vậy?"
Trình Tô Nhiên hoảng hốt hoàn hồn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Điền Lâm nghi hoặc mà nhìn mình, giả vờ trấn định cười cười, nói: "Không có chuyện gì, ngủ thôi."
Cô đi đến mép giường, xốc đệm chăn lên, bỗng nhiên tâm niệm động đậy, nhìn về phía Điền Lâm.
"Trợ lí Điền....."
"?" Điện Lâm buông điện thoại, đang chuẩn bị đi ngủ.
Trình Tô Nhiên thử thăm dò hỏi: "Chị ở bên người chị ấy công tác đã bao lâu rồi?"
"Hỏi cái này làm gì?" Điền Lâm theo bản năng đáp lời, nhưng thói quen nghề nghiệp thúc đẩy nàng hỏi nhiều hơn một câu.
Đầu óc Trình Tô Nhiên xoay chuyển nhanh chóng, mặt không đỏ tim không đập nói dối: "Có chút tò mò, em cảm thấy thoạt nhìn chị cùng chị ấy thập phần ăn ý, giống như khuê mật với nhau, muốn đạt được loại trạng thái này khẳng định yêu cầu phải có thời gian chung đụng rất lâu đi....." Nói xong, hai má lúm đồng tiền nhỏ lộ ra.
Điền Lâm thấy cô hướng mình cười ngọt, không khỏi cũng cười một chút, nói: "Hơn tám năm, gần chín năm."
"À....." Trình Tô Nhiên gật đầu, "Là rất lâu."
Kỳ thật cô rất muốn hỏi Điền Lâm một ít chuyện của chị ấy, thí dụ như.....! chuyện yêu đương.
Nhưng cô cũng hiểu được, không chỉ cái gì cũng không hỏi ra, còn có khả năng bị cáo trạng lại với chị ấy, chọc cho chị ấy tức giận.
Cô ấn xuống mất mát trong lòng, tắt đèn đi, lôi kéo chăn nằm xuống, trong bóng tối nhìn vô định vào trần nhà, nhịn không được lẩm bẩm: "Vậy nhất định chị rất hiểu về chị ấy....."
Không khí yên lặng một lát, bên kia truyền đến thanh âm sâu kín của Điền Lâm: "Xem như vậy đi."
Thật tốt.
Ở trong lòng Trình Tô Nhiên nói, đối với trần nhà cười.
Cô còn muốn hỏi, nhưng lý trí lại nói với cô là không thể, chỉ có thể đem tò mò cùng tâm tư khôn kể nuốt trở về.
Đêm dần sâu, mọi âm thanh đều an tĩnh lại.
Tâm tư nhiễu loạn, cơn buồn ngủ cũng bị cưỡng chế dời đi, Trình Tô Nhiên nằm ở trên giường lăn qua lộn lại đến nửa đêm, nhưng vẫn không ngủ được, bất đắc dĩ chỉ có thể cầm điện thoại lên.
Weibo của chị ấy vẫn như cũ không có gì đổi mới, nhưng thật ra bên trong siêu thoại của fan lại phi thường sinh động, mỗi ngày đều có người chia sẻ poster của chị ấy, màn hình chờ điện thoại, còn có người phân tích quần áo chị ấy mặc, sự kiện cùng các buổi lễ lớn, tổng kết tư thế chụp ảnh, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn thấy nhiều người như vậy mỗi ngày đều ở trên siêu thoại nói "Nhớ chị", cô mạc danh lại sinh ra một tia kiêu ngạo, người đối với người khác là xa xôi không với tới, lại cùng cô thân mật khắng khít.
Cô đem ảnh chụp đều lưu lại, ngược lại lại mở mục tìm kiếm, tìm kiếm từ khóa "Giang Ngu", từng từ khóa mấu chốt đều tìm qua, nhưng chỉ có thế nhìn thấy những tin tức tư liệu cá nhân cơ bản, không có điểm đen, càng không có tai tiếng luyến ái.
Rốt cuộc cũng không phải minh tinh lưu lượng, không dựa vào vẻ ngoài cùng marketing kiếm cơm, mười mấy năm qua cần cù chăm chỉ làm việc đến nơi đến chốn, vẫn luôn rất khiêm tốn.
Lại lướt trong chốc lát, rốt cuộc cô ở một diễn đàn nào đó nhìn thấy bài đăng liên quan.
[ Tứ đại người mẫu quá trình phát triển]
Trước mắt trên quốc tế mực độ nổi tiếng cao ở Trung Quốc có bảy vị, trong đó có ba vị là lão tiền bối, mấy năm nay đã lui về phía sau màn, mà thời điểm đó vừa lúc lại là thế hệ người mẫu của Giang Ngu lên sàn, mười mấy năm qua, Giang Ngu cùng ba vị nữa từng người xông ra một khoảng trời riêng, ở bên trong sự nghiệp nhận được những thành tựu khác biệt, được người gọi là "Tứ đại người mẫu" của Trung Quốc.
- ----- Giang Ngu, chị A, chị B, chị C.
Chị A vừa xuất đạo đã ở trên đỉnh cao, con ông cháu cha, lại được một tay tư bản lớn đào tạo, mấy năm trước đã bỏ xuống sự nghiệp người mẫu tiến quân vào giới giải trí, không nóng không lạnh.
Chị B là con cưng của trời, một đường xuôi gió xuôi nước, cùng bạn trai yêu nhau nhiều năm kết hôn dần dần cũng không còn quan tâm sự nghiệp người mẫu nữa, ở nhà giúp chồng dạy con.
Chị C lý lịch bình thường, nhưng làm đâu chắc đấy, vẫn luôn xuất hiện đều đặn trên các sàn diễn thời trang, năm nay lại bắt được hợp đồng làm người chủ phong của một trong bốn tạp chí lớn, tương lai đáng mong chờ.
So sánh với ba vị này, khởi điểm của Giang Ngu có thể nói là thấp hơn rất nhiều, người khác mới vào vòng liền được tư bản lớn dẫn đi show, cô ấy vẫn còn đang đến từng nhà từng nhà đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, làm hơn nửa năm người mẫu vô danh.
Nhưng mà mười mấy năm trở về sau, thành tựu cùng địa vị của cô ấy đã cách xa ba vị kia, ổn định ở vị trí đầu tiên trong "Tứ đại người mẫu", vì thế tự nhiên sẽ có người tìm hiểu những thứ liên quan đến cô ấy.
Mấy năm trước chị A cùng Giang Ngu vì đại ngôn mà xé rách mặt, chị A ở trên mạng ám chỉ Giang Ngu là "gà mái trong thôn", Giang Ngu không phản ứng cô ta, sau đó chị A quay đầu mượn sức của chị B, ở một lần show diễn thương nghiệp lớn hai người hợp nhau xa lánh Giang Ngu, làm cho Giang Ngu bỗng dưng nhận một cái ấn tượng "Nhân duyên không tốt" trong lòng đại chúng.
Sau đó chị B cùng chị C lại bởi vì đại ngôn xé nhau đến trời đất u ám, chị A gia nhập hỗn chiến, nhân tiện kéo theo Giang Ngu xuống nước.....!
Bài đăng không dài, vài phút đã xem xong, Trình Tô Nhiên xem đến trợn mắt há hốc mồm, lại tiếp tục đi lục tìm xem những dấu vết của việc này năm đó trên internet.
Lúc ban đầu có rất nhiều người mắng Giang Ngu, nhưng theo chị A tiến quân giới giải trí, không ngừng marketing lăng xê, làm giảm hảo cảm, mà Giang Ngu vẫn luôn yên lặng làm việc, kiên định giữ vững lập trường, hướng gió cũng dần dần nghịch chuyển, hiện tại nhắc đến Giang Ngu đều là những lời khen ngợi.
Nhìn thật lâu những lời nhục mạ trước kia, trong lòng Trình Tô Nhiên khó chịu giống như bị kim đâm, không muốn xem, rồi lại nhịn không được mà tìm xem.
Cứ như vậy tìm kiếm rồi lại tìm kiếm, bất tri bất giác đã đến rạng sáng hai giờ....!
Sáng sớm ngày hôm sau, rửa mặt xong, Trình Tô Nhiên gấp không chờ nổi đi qua gõ cửa phòng bên cạnh, lúc này đây, người ra mở cửa là Giang Ngu.
Tóc của cô ấy rối tung, trên người mặc một bộ áo ngủ dài màu xám, khuôn mặt thuần tịnh nhạt nhẽo, không có một chút trang điểm nào, lông mày chỉ miêu hơi chọn, nhìn qua càng thêm thân thiết ôn hòa, bình dị gần gũi.
"Chị------" Trình Tô Nhiên thanh âm mềm mại gọi, nhào qua ôm lấy cô ấy, "Em đã chuẩn bị xong rồi, Lục tổng các chị ấy khi nào thì đi?"
Giang Ngu thuận thế đem người cuốn vào trong ngực, nói: "Nhanh thôi."
Phảng phất tối hôm qua cái gì cũng chưa phát sinh.
"Em gái nhỏ, buổi sáng tốt lành a." Bạch Lộ từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, mày khẽ nhíu, lộ ra nụ cười không quá tự nhiên.
Nàng đã thu thập chỉnh trang tốt, trang điểm nhẹ, một bên nói một bên đi đến bàn lấy túi, tư thế đi đứng có chút mệt mỏi.
Trình Tô Nhiên ngẩn người, khách khí trả lời: "Sớm."
Xem ra vị này cũng muốn đi.
Nghĩ nghĩ, cô ôm chặt lấy eo Giang Ngu, chôn mặt ở bên cổ cọ