Triệu Ý Hàm túm chặt cổ áo Trình Tô Nhiên, giơ tay lên chuẩn bị tát một cái nữa, động tác Trình Tô Nhiên cực nhanh bắt lấy cổ tay cô ta, một cái tay khác chống lên bả vai Triệu Ý Hàm, ý đồ đem người đẩy ra.
Nhưng hiển nhiên, Triệu Ý Hàm bị chọc giận, một bộ dáng hung thần ác sát quấn lấy Trình Tô Nhiên không buông, tay cô tay đang túm cổ áo của Trình Tô Nhiên buông ra, hướng trán Trình Tô Nhiên tát một cái.
Vốn dĩ Trình Tô Nhiên không muốn đánh nhau, bị một cái tát này đánh đến ngốc hai giây, tức khắc lửa giận công tâm, một quyền nặng nề đấm vào bụng Triệu Ý Hàm.
Hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau rất nhanh vặn vào đánh nhau.
Giang Ngu xa xa mà nhìn, cả kinh trợn mắt há hốc mồn, cánh tay đưa ra đang muốn mở cửa xe lại thu trở về.
Trong nhận thức của cô ấy, bạn nhỏ từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời, văn tĩnh nội liễm, tính tình mềm mại, khuôn mặt lại sinh đến thanh thuần linh động, thoạt nhìn giống như một con thỏ trắng nhỏ phúc hậu vô hại, vĩnh viễn bị người khi dễ, xâu xé.
Làm chim hoàng yến, loại tính cách này thập phần khiến cô ấy yêu thích.
Nhưng làm một người bình đẳng, cô ấy tổng lại cảm thấy kém một chút gì đó.
Giờ phút này, một bàn tay Trình Tô Nhiên bóp chặt cổ Triệu Ý Hàm, một cái tay khác nắm tóc cô ta, đem người hạ gục trên mặt đất, vừa đá vừa đánh, giống như một con sư tử cái hung dữ bị chọc giận điên lên.
Nhìn một màn trước mắt này, trong lòng Giang Ngu sinh ra cảm giác vui mừng, lại có chút thống khoái.
Tiểu hổ cái này, thật sự rất tàn nhẫn.
Cô ấy cầm lòng không được khóe môi cong lên.
Nhưng không bao lâu, Trình Tô Nhiên dần dần chiếm thế hạ phong.
Cô quá gầy, khung xương tinh tế, bình thường chỉ lo đọc sách cũng không vận động, một cổ sức bật lên dùng hết liền không còn lực địch lại nữa, bị Triệu Ý Hàm ấn ở trên mặt đất tát vài cái.
Người đi đường đi ngang qua ghé mắt vây xem, lại không có một ai tiến lên ngăn cản, chỉ sợ đều đang tưởng tượng đây là tiết mục nguyên phối đánh tiểu tam, ai cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Giang Ngu xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn chằm chằm các cô, không khỏi nhíu mày, vì bạn nhỏ lau mồ hôi, có chút ngồi không yên.
Đó là chim nhỏ cô ấy dưỡng, ai cũng không thể đụng vào.
Nhưng nếu đi xuống như vậy......
Cô ấy sốt ruột, tay sờ đến kéo cửa, hơi chút dùng lực, cửa xe mở ra, trong phúc chốc có một cổ xúc động mãnh liệt muốn đi ra ngoài.
Không được----
Không thể đi ra.
Tuy rằng cô ấy không phải đại minh tinh, nhưng người nhận thức cô ấy chỉ nhiều chứ không ít, tháng trước vừa mới trải qua một hồi gió lốc dư luận, trước mắt càng hẳn là nên thu liễm một chút.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất đi?
Trên xe cũng không có đồ vật linh tinh như kính râm hay khẩu trang có thể che đậy.
Nháy mắt Giang Ngu bình tĩnh lại, đóng lại cửa xe, cũng không dám tiếp tục nhìn thân ảnh hai cô gái nữa, cô ấy ghé vào trên tay lái, thấp chôn mặt xuống.
Không bao lâu, nhịn không được, lại giương mắt lên nhìn.
Chỉ thấy Trình Tô Nhiên dùng sức nắm lấy tóc Triệu Ý Hàm, nắm đến cơ thể cô ta không tự chủ được ngưỡng ra phía sau, trên tay tức khắc mất đi khống chế, Trình Tô Nhiên nhân cơ hội đem cô ta đè lại trên mặt đất, đầu gối quỳ lên ngăn lại cánh tay cô ta, một tay kia hung hăng đấm vào đầu.
Triệu Ý Hàm giãy giụa đẩy cô ra, lăn long lóc một cái bò dậy liền chạy.
Trình Tô Nhiên thuận tay nhặt một hòn đá nhỏ ném qua.
Không nghiêng không lệch trúng ở giữa lưng cô ta.
Người chạy.
Giang Ngu thở phào một hơi, thân thể ngã ra tựa vào lưng ghế.
Bầu trời tối dần, đèn đường chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo sâu kín, chiếu đến trên thân ảnh cô tịch tàn nhẫn của cô gái nhỏ.
Trình Tô Nhiên ngốc lăng tại chỗ, thở phì phò, ngực một trận rồi lại một trận kịch liệt phập phồng, trên mặt, trên tóc dính đầy tro bụi, chật vật đến cực điểm.
Bình tĩnh trong chốc lát, cô lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía khúc cua.
Chiếc xe màu trắng quen thuộc lẳng lặng ngừng nghiêng ở đối diện.
Xong đời.
Sẽ không bị chị ấy thấy đi?
Trình Tô Nhiên có điểm hoảng, vội vàng vỗ vỗ quần áo, lau mặt, lung tung buột lại tóc, thu thập cảm xúc thật tốt, làm bộ dáng như không có việc gì đi qua.
Kéo ra cửa phó lái, trước một giây khi lên xe lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, "Chị, chúng ta đi thôi."
Cách càng gần, nương theo ánh đèn trong xe mới thấy rõ, hai bên mặt cô gái nhỏ vừa hồng vừa sưng, hiện lên thật sâu năm ngón tay ấn, trên trán dính bùn xám xịt, giống như một con chim nhỏ bị nhổ trọc sạch lông xinh đẹp, cố tình còn ra vẻ kiên cường cười tươi, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Đôi mắt Giang Ngu tối lại, không nói chuyện, từ trong túi lấy ra khăn ướt, cẩn thận thay cô lau đi bùn đất cùng mồ hôi trên mặt.
Lông mi Trình Tô Nhiên run rẩy, có chút thụ sủng nhược kinh, cương thân thể không dám động đậy.
"Đau không?" Lau xong, lòng bàn tay Giang Ngu dán sát vào khuôn mặt sưng đỏ của cô gái nhỏ, cảm nhận được độ ấm nóng bỏng, tâm bị nắm lên.
Trình Tô Nhiên cúi đầu, chóp mũi phiếm toan, nhỏ giọng nói: "Không đau."
Lại nói dối.
Giang Ngu bất đắc dĩ mà cười, không đợi cô ấy nói cái gì, bạn nhỏ lại lần nữa mở miệng: "Chị....Chị.....Đều thấy hết rồi sao?"
"Ừm."
"......"
Trình Tô Nhiên đem đầu vùi đến thật thấp, tóc mái buông xuống che khuất đôi mắt cô, tàng nổi lên cảm xúc.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, cô rất muốn ôm lấy Giang Ngu khóc lóc kể lể ủy khuất của bản thân, bởi vì Giang Ngu là người thân cận nhất của cô ở cái thành phố này, nhưng mà lý trí nói cho cô biết, bản thân chỉ là chim hoàng yến, không có kim chủ nào thích tình nhân của mình chọc thêm phiền toán, chỉ còn mười lăm ngày nữa, phải thật tốt quý trọng.
Cô đang đợi chị ấy mở miệng hỏi cô chuyện là như thế nào, cũng không biết chị ấy sẽ đối đãi với mình ra sao.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh đèn trong xe hòa tan cái lạnh đêm cuối thu, chỉ nghe thấy hô hấp lẫn nhau giao hội, còn có tiếng tim đập dồn dập của bản thân, vô cùng dày vò.
Giang Ngu cái gì cũng chưa nói, vẫn duy trì tư thế bất động.
"Chị...."
Rốt cuộc, Trình Tô Nhiên nhịn không được nữa, lấy hết can đảm mở miệng, "Em....!Có phải rất ác liệt hay không?"
"Đáng đánh."
"?"
Giang Ngu nâng cằm cô gái nhỏ lên, khiến cho cô ngẩng đầu, ôn nhu nói: "Ai đánh em, em liền đánh trả lại, giúp người khác là chuyện tốt không sai, nhưng trước đó, đầu tiên phải cho người khác biết em không dễ khi dễ.
Đại đa số thời điểm, chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ bản thân."
Dứt lời, hôn một cái lên đôi môi mềm mại của cô, giống như an ủi.
Trình Tô Nhiên ngơ ngác mà nhìn Giang Ngu, đáy lòng phiếm toan, trong mắt chớp động liễm diễm ánh nước, chỉ trong chốc lát phòng bị của bản thân đã tan rã, vứt đi băn khoan đang có.
Cô ôm lấy Giang Ngu.
Cố gắng khiến cho nước mắt không rơi, cô sợ bản thân khóc thành tiếng, cắn chặt môi, tiểu tâm mà trừu khí.
Giang Ngu nghe cô áp lực nức nở, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, lòng bàn tay ôn nhu mà vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Ngoan, muốn khóc liền lớn tiếng khóc lên, phát tiết xong rồi sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Em mới không khóc....." Trình Tô Nhiên chôn mặt ở bên cổ cô ấy cọ cọ, giọng nói nghẹn ngào.
Phốc.
Giang Ngu nhấp miệng cười, nói theo: "Được được được, không khóc, bạn nhỏ của chúng ta rất kiên cường."
Mới vừa rồi đánh nhau còn là một bộ dáng hung ác, là tiểu hổ cái giương nanh múa vuốt, quay đầu lại lúc này liền ở trong lòng ngực cô ấy ủy khuất mà khóc, biến thành thỏ trắng nhỏ ngoan mềm, tương phản thật sự lớn, tâm của cô ấy cũng đều bị hòa tan.
Mơ hồ bên trong còn có chút tò mò, muốn biết chuyện hôm nay là như thế nào, nhưng chung quy vẫn đánh mất ý niệm.
Cô ấy là kim chủ, sẽ không quan tâm những thứ đó.
Giang Ngu ấn xuống lòng hiếu kỳ đang ngo ngoe rục rịch của mình.
"Thực xin lỗi, để chị chê cười...." Trình Tô Nhiên ngẫng đầu, mí mắt gục xuống.
Mặt đỏ, đôi mắt hồng, cái mũi cũng hồng, toàn bộ khuôn mặt cơ hồ đều hồng thành một mảnh, trên lông mi còn treo lên bọt nước trong suốt.
"Không phải chê cười," Giang Ngu lắc đầu, đẩy ra sợi tóc hỗn độn trên trán cô, "Là làm tôi lau mắt mà nhìn."
"Hả?"
"Nguyên lai thỏ con nóng nảy cũng sẽ cắn người."
Trình Tô Nhiên hiểu được, thẹn thùng mà cười một cái.
"Được rồi, trở về thôi, mặt em cần được đắp." Giang Ngu hôn hôn trán cô, duỗi tay kéo đai an toàn thay cô cài lại thật tốt.
Bạn nhỏ ngoan ngoãn bị giữ ngồi trên ghế.
Xe chuyển sang đường lớn, đi vào tuyến đường chính, khi đang đi qua trạm giao thông công cộng, Trình Tô Nhiên lơ đãng nhìn thấy Triệu Ý Hàm đang chờ xe---- giơ điện thoại không biết đang nói chuyện với ai, trên mặt tràn ngập biểu tình lấy lòng, trên lưng mang một cái túi xa xỉ Logo vô cùng bắt mắt, nhìn chỉ làm người cảm thấy châm chọc.
Trình Tô Nhiên móc điện thoại ra, điểm vào Wechat, ở trong danh sách tìm được tên Triệu Ý Hàm, đang muốn thêm vào danh sách đen.
"Bạn nhỏ."
"A?"
Phía trước là đèn đỏ, Giang Ngu thả chậm tốc độ xe, quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Vô luận là nguyên nhân gì, quan hệ gì, có người mạo phạm em, sự bất quá tam, không cần một mặt chịu đựng."
Sau khi Trình Tô Nhiên sửng sốt một lúc lâu, kinh hỉ phát hiện hai người lại chung suy nghĩ, liên tục gật đầu, "Ừm, em cũng nghĩ như vậy, ai cũng không thể đều muốn khi dễ đến trên đầu em."
Nói xong, dứt khoát lưu loát mà kéo Triệu Ý Hàm vào danh sách đen.
Lại nói ở trong lòng: Trừ bỏ chị.
........
Sau khi kéo Triệu Ý Hàm vào danh sách đen, Trình Tô Nhiên còn muốn đem cô cô cũng kéo vào, nhưng suy xét hộ khẩu của bản thân còn ở bên kia, do dự mãi, vẫn là giữ lại.
Khoảng cách đến kỳ hạn của hiệp ước ngày càng gần.
Cô hy vọng thời gian có thể chậm lại một chút, nhưng ông trời tựa hồ càng muốn cùng cô đối nghịch, cô càng hy vọng, thời gian càng trôi nhanh hơn.
Mà lại vào lúc này, một cái tin tức đối với cô mà nói không khác gì "tin dữ" đột nhiên rơi xuống-----
Giang Ngu phải đi quay chương trình giải trí.
Show giải trí có tên là < Trở thành thế giới của tôi >, địa điểm quay được chọn là ở quê nhà Lăng Châu của Trình Tô Nhiên, vì để chuẩn bị cho thời gian quay hình, những khách mời sẽ cùng tổ chương trình bay đến Lăng Châu ở một nông thôn nơi đây, sinh hoạt đều ở nông gia nơi này.
Chuyện này có ý nghĩa các cô phải tách ra bảy ngày.
Chờ Giang Ngu trở về, cách thời gian kết thúc hiệp ước chỉ còn năm ngày.
Trình Tô Nhiên tiêu hóa thật lâu mới tiếp nhận sự thật này, nhưng nội tâm vẫn vô cùng