Một khắc kia khi cửa thang máy khép lại, cả người Trình Tô Nhiên buông lỏng, mềm như bông mà tựa vào một bên vách, đáy mắt trầm tĩnh nứt ra một khe hở, phá tan thành mảnh nhỏ.
Môi cô khẽ mở, lồng ngực thật sâu phập phồng, gian nan hít thở.
Chị.....
Nhiều năm trôi qua, cảm xúc của cô vẫn như cũ bị Giang Ngu tác động, tâm của cô vẫn như cũ vì Giang Ngu mà loạn nhảy, chẳng qua so với trước đây, hiện tại cô có thể khống chế được ánh mắt cùng biểu tình của mình, học được ngụy trang.
Nhưng mà ngụy trang cho dù có tốt đến đâu, cũng chỉ có thể lừa gạt được người khác, lại không thể lừa được bản thân mình.
Thang máy ngừng ở tầng một.
Trình Tô Nhiên đứng thẳng lưng, thu thập biểu tình thật tốt, lại khôi phục bộ dáng như khi mới đến, thong dong bước ra ngoài.
Một chiếc Cadilac màu trắng dừng ở chỗ rẽ bên ngoài cao ốc, cô đi đến bên cạnh xe, kéo cửa ra, đầu ngón tay dừng lại một chút, bỗng nhiên nhớ tới chiếc xe mà mình đã từng ngồi qua cũng có nhãn hiệu tương đồng.
Đó là chiếc xe của Giang Ngu mà đêm đó cô đã ngồi lên.....
Giang Ngu màu đen, cô màu trắng, đen trắng xứng nhau.
Chiếc xe này không quý, thời điểm mua không biết như thế nào liền chọn nó, dùng để di chuyển khi lúc có thương vụ.
"Trình tổng, làm sao vậy?" tiểu Mạnh ngồi ở vị trí điều khiển thăm dò hỏi.
Trình Tô Nhiên bị gọi hoàn hồn, giống như không có việc gì mà chui vào trong xe, "Không có việc gì, trở về thôi."
Cô tựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nỗi lòng lại vô pháp bình tĩnh lại, bóng dáng của Giang Ngu, thanh âm của Giang Ngu, cứ liên tục ở trong đầu cô chuyển động.
Chuyển động....
Cô lại mở mắt ra, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Xe chạy bên trong nội thành, không trung, đường phố, cao ốc building....! Quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
Cô cùng Giang Ngu đã từng đến nơi này, ở trên tòa nhà cao tầng kia ăn cơm, ở cao ốc kia mua sắm đồ vật, ở trên phố từng bước tản bộ.
Ký ức giống như một loại nước có ga không được vặn chặt nắp, đột nhiên không kịp phòng bị phun trào ra, để cho cô trở tay không kịp.
Đột nhiên mọi thứ đều hiện lên ở trong đầu.....
Hơn mười phút sau, trợ lý đưa Trình Tô Nhiên về đến nhà.
Một tiểu khu xa hoa gần trung tâm thành phố, cách công ty không xa, phía nam là sông Tân Giang, phía bắc là trung tâm thương mại, bên trong ồn ào có điểm tĩnh lặng, đi đến nơi nào đều rất thuận tiện.
Trình Tô Nhiên cùng Văn Nhược Huyền hộ khẩu đều không phải ở Giang Thành, tạm thời còn chưa có tư cách mua nhà, vì thế ở nơi này thuê một căn hộ năm phòng ngủ khoảng 200 mét vuông, mỗi người một phòng ngủ, mỗi người một thư phòng, một gian phòng khách, tiền thuê mỗi tháng là sáu vạn.
Tuy rằng căn hộ không thuộc về riêng mình, nhưng mỗi lần trở về đều có cảm giác của nhà, đây là sinh hoạt mà hai năm ở thủ đô cô không thể cảm nhận được.
Trình Tô Nhiên cũng không lập tức lên nhà, mà là ở công viên phía sau tản bộ.
Mùa hè ngày dài, hơn 5 giờ trời vẫn còn rất sáng, mặt trời nghiêng nghiêng treo ở phía tây, đem cơn gió nghênh diện thổi tới mang theo chút nóng bức.
Cô ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đong đưa.
Buổi chiều người trao đổi qua điện thoại với cô hẳn là nam nhân tây trang kia, thanh âm giống nhau như đúc.
Cũng bởi nguyên nhân chính là nam nhân này, mà cô mới càng chắc chắn bản thân chỉ là quá mẫn cảm nghĩ nhiều, nhưng sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của cô vẫn luôn chuẩn xác như vậy, hoặc là nói, chuẩn xác hết thay những chuyện liên quan đến Giang Ngu.
Giống như ông trời đang trêu đùa, tựa như vận mệnh đang trào phúng.
Những hội nghị mà cô tiếp nhận, có hai phần ba cùng với ngành sản xuất thời trang có liên quan, có lẽ các cô sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, chỉ là vấn đề của xác suất mà thôi.
Đoạn thời gian rất dài khi vừa mới tách ra, Trình Tô Nhiên lâm vào tinh thần hậm hực cảm xúc sa sút, mỗi ngày nằm ở trên giường bên trong phòng trọ, không muốn ăn cơm uống nước, không muốn ra cửa gặp người.
Cô cảm thấy bản thân cực kỳ xấu xí, không trách chị ấy, không có người nào có thể thích cô.
Nhưng khi nhớ tới hai trăm vạn kia, nhớ tới lời chị ấy nói trước khi chia tay, cô lại cảm thấy bản thân không nên cô phụ đối phương.
Nếu cứ như vậy từ bỏ nhân sinh của mình, chị ấy sẽ càng thêm khinh thường cô đi?
Lòng tự trọng yếu ớt của cô đã cứu lấy cô một mạng.
Sau đó, cô đổi tài khoản Weibo, chặn đi nội dung có hai chữ "Giang Ngu", cũng không thường xuyên đăng nhập, lại đổi một cái điện thoại mới, trong danh bạ không còn dãy số không dám xóa đi kia nữa, Wechat cũng không còn cái avatar chỉ biết có dấu chấm thang màu đỏ trả lời nữa.
Cô nghĩ, nếu có một ngày có thể gặp lại Giang Ngu, bản thân tuyệt đối không thể là bộ dạng của trước đây, nhất định phải quang thải chiếu nhân*, đường đường chính chính.
*Quang thải chiếu nhân: ý chỉ một người được ánh sáng chiếu gọi, được vây xung quang là quang mang
Hiện tại xem như là đã làm được.
Nhưng cũng không hơn là bao.
Giữa các cô đã không còn có bất luận khả năng gì.
Ngồi một lát, Trình Tô Nhiên cũng bình tĩnh lại.
Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, cô không hề chuẩn bị, mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng trong lòng vẫn có chút xúc động.
Cô không nên mặt lạnh đối với Giang Ngu, không nên nóng lòng vì bản thân ngụy trang, quá cố tình, như vậy ngược lại trông có vẻ là cô đang để ý, cô hoảng loạn.
Bao dưỡng là cô tự nguyện, người trái với điều khoản động tâm là cô, vô luận như thế nào, ở đoạn thời gian kia, Giang Ngu đối với cô đã tận tình tận nghĩa, thậm chí, ở thời điểm mà cô mê mang nhất trợ giúp cô.
Ngược lại là cô hôm nay lại ra vẻ xa cách, tư thái chạy trối chết có chút khó coi.
Trình Tô Nhiên thở dài.
Không biết ngồi trong bao lâu, sắc trời tối dần, hoàng hôn dần dần biến thành màu cam hồng, cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, đêm tối kéo lên màn che.
Điện thoại đột nhiên run lên.
Là Văn Nhược Huyền.
"Nhiên nhiên, cậu ở chỗ nào? Tại sao còn chưa về nhà?" Trình Tô Nhiên ấn nghe còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe thấy thanh âm lo lắng của Văn Nhược Huyền.
Lúc này cô mới phát giác được đã 6 giờ rưỡi, vội vàng đứng dậy, một bên đi trở về một bên nói: "Mình đang ở dưới lầu, bây giờ đi lên."
Cúp điện thoại, Trình Tô Nhiên đi đến thang máy lên tầng 12, ấn mật mã mở cửa.
Phòng khách sáng đèn, phòng bếp truyền đến tiếng động sột sột soạt soạt, cô đổi dép lê, buông túi xách, theo tiếng động đi vào phòng bếp, chỉ thấy Văn Nhược Huyền đứng ở trước bàn nấu ăn, đang chuẩn bị chế biến một con tôm hùm khổng lồ.
"Nhược Huyền, mình đã về rồi."
"Hôm nay sao lại về trễ như vậy?" Văn Nhược Huyền dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu lên.
Trình Tô Nhiên hơi có chút chột dạ nói: "Đi gặp một vị khách hàng, trên đường có điểm ùn tắc." Ánh mắt của cô nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào con tôm hùm lớn ở trên thớt, "Đây là cái gì?"
Hai cọng râu thật dài tựa như hay sợi dây anten, phần đầu cực lớn cứng rắn có thể so với giáp xe tăng, đuôi có sọc đen trắng giao nhau, toàn thân xanh xám, hùng hổ.
Cực kỳ giống sinh vật ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu như trong phim thường thấy.
"Mao tháp Thanh Long.
Lần trước không phải cậu nói muốn ăn tôm hùm sao? Con này chỉ có hơn chín cân, hôm nay mình sẽ làm cho cậu ăn qua một lần liền nghiện." Văn Nhược Huyền cười cười, một dao hạ xuống, nhanh chuẩn tàn nhẫn, tôm hùm lớn trong nháy mắt đã mình đầu hai nơi, chảy ra mảng lớn chất lỏng trong suốt.
Trình Tô Nhiên cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Chị Huyền là tốt nhất."
"Không được gọi chị." Văn Nhược Huyền sửa đúng cô.
"Ò, Nhược Huyền."
Cô lè lưỡi, phát hiện Văn Nhược Huyền không có mang tạp dề, xoay người lấy tới, thay nàng choàng qua cổ, kéo căn dây vòng ra phía sau lưng thắt lại.
"Cậu a, trong chốc lát lại muốn làm bẩn quần áo."
Khoảng cách gần, có một cổ nhàn nhạt u hương tràn ra, chóp mũi Văn Nhược Huyền động đậy, bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu tiến đến bên cổ cô, "Cậu dùng nước hoa?"
"Không có a." Trình Tô Nhiên mẫn cảm có chút trốn tránh.
"Có thể là thời điểm gặp vị khách kia dính lên chút mùi