Mùa hè chín tám năm về trước, mưa cực kỳ nhiều, từ giữa tháng sáu đã bắt đầu mưa to không ngừng, đường cảnh báo mực nước ở các trạm Trường Giang vượt mức liên tục, rốt cuộc cũng đến một buổi đêm ngày nọ, hồng thủy lấy thế tấn mãnh nhằm về hướng thôn trang ven bờ lao đến.
Khi đó Nguyễn Mộ tám tuổi.
Nhà của cô ở cách ngạn đê một khoảng khá xa, lúc hồng thủy tràn đến đây đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cổ lực kia đánh đến vẫn khiến cho người ta bất kham mà nhận lấy.
Ngôi nhà lung lay sắp đổ, một nhà sáu người cũng vì vậy mà tách ra, Nguyễn Mộ nhỏ tuổi ở trong nước giãy giụa ngoi đầu lên ôm được một thân cây cổ thụ.
Thời điểm chờ cứu viện tới, toàn bộ thôn đều đã biến thành biển lớn, một vị giải phóng quân ngồi trên thuyền hoa be bé đem cô cứu lên.
Quân nhân cứu cô là tôn tử của chiến hữu ông nội Bùi.
Lũ lụt qua đi tổng kết nhân số thương vọng, người nhà Nguyễn Mộ toàn bộ gặp nạn, cô cũng vì thế mà phải ở trạm cứu hộ vượt qua cả một mùa hè, sau đó gặp được ông nội Bùi đến thăm chiến hữu.
Ông nội Bùi vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng có duyên với mình, thích vô cùng, nhớ cháu gái nhỏ mà mình yêu thương nhất cũng lớn cỡ như vậy liền đem cô mang theo trở về, nhận nuôi tại bên người, nói với mọi người đây là con của một người bà con xa.
Vì cô giải quyết vấn đề hộ khẩu, cho cô ăn cho cô mặc, đến trường, vừa lúc cùng tuổi với Bùi Sơ Đồng làm bạn chơi chung.
Cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi ngủ, so với chị em ruột còn muốn thân thiết hơn.
Sau khi lớn lên, Nguyễn Mộ thuận lợi thi đậu vào trường quân đội, sau đó lại đi tham gia quân ngũ, cô thề phải báo đáp ông nội Bùi, phải bảo hộ Bùi Sơ Đồng cả đời.
23 tuổi, cô xuất ngũ từ bộ đội.
Lúc đó Bùi Sơ Đồng đã ở trong giới nghệ sĩ hô mưa gọi gió, lần nọ khi tham dự hoạt đồng không cẩn thận bị fan đẩy ngã ra đất, trật chân, ông nội Bùi tức giận đến nổi phải đổi bảo tiêu cho nàng.
Cũng chính là lúc ấy, Nguyễn Mộ chủ động muốn trở thành bảo tiêu cho Bùi Sơ Đồng.
Ân tình không có cách nào báo đáp, cô cam nguyện làm bạn, chỉ là không nghĩ tới bản thân thế nhưng lại động tâm tư khác với Bùi Sơ Đồng....
Cảm giác tội ác làm cho cô hoảng loạn, nỗ lực giấu đi cảm xúc của mình, làm đầu gỗ, nhưng càng làm cho cô không nghĩ tới chính là, Bùi Sơ Đồng thế nhưng cũng đối với cô có tâm tư như vậy.
Nguyễn Mộ trước sau vẫn luôn cảm thấy bản thân không xứng nhúng tràm cháu gái của ân nhân.
Đặc biệt các cô còn đều là nữ nhân....
Vì thế cô liều mạng trốn tránh, Bùi Sơ Đồng cũng liều mạng truy đuổi, hai người giống như đang đánh du kích ở trên chiến trường vậy, thẳng đến 5 năm, hoàn toàn tách ra.
Nguyễn Mộ đi đến thập phần quyết biệt, cắt đứt liên hệ với mọi người, chỉ mỗi tháng gửi thư cùng đồ quyên tặng nhận được cho ông nội Bùi, lão nhân gia tuổi đã cao, quản không được chuyện của con cháu, cũng thôi không nói gì nữa.
Cho đến hôm nay.
Nói xong toàn bộ, Nguyễn Mộ im lặng không lên tiếng, nín thở chờ đợi "phán quyết".
"Rốt cuộc cậu cũng chịu thừa nhận rồi có phải không....." Bùi Sơ Đồng rơi lệ càng nhiều hơn, một quyền nện ở trên bả vai cô, "Hỗn đản!"
"Sao cậu lại nghe lời như vậy? Nói đi là đi, một chút tin tức cũng không có, tôi đã tìm cậu khắp nơi...."
Lúc trước sau khi Nguyễn Mộ đi không bao lâu, Bùi Sơ Đồng bình tĩnh lại mới cảm thấy có lẽ đối phương thật sự có nỗi niềm khó nói, bản thân không nên xúc động như vậy.
Lúc đầu nàng cũng không thể hạ mặt mũi mà đi tìm Nguyễn Mộ, cho nên liền hỏi thăm người trong nhà, nhưng mà ai cũng không biết Nguyễn Mộ đã đi nơi nào, ngay cả địa chỉ gửi đồ quyên tặng cũng là địa chỉ điểm thu trung chuyển, Nguyễn Mộ cứ như vậy mà mất tích.
5 năm này, mỗi ngày sống đều là một năm, vạn phần dày vò.
Mất đi Nguyễn Mộ, lại mất đi ông nội yêu thương nàng, cảm giác đau xót đanh có đều cứ vì vậy mà bùng nổ, với nàng mà nói, chỉ cần Nguyễn Mộ trở về, cái gì cũng không quan trọng nữa.
"Cậu rốt cuộc đã đi nơi nào a....." Hai mắt Bùi Sơ Đồng đẫm lệ mông lung mà nhìn cô.
Hốc mắt Nguyễn Mộ cũng đỏ hoe, thấp giọng nói: "Tôi ở bờ biển phương nam mở một khu nhà nghỉ.
Trước kia cậu nói.....!rất thích biển rộng, già rồi muốn đến bờ biển mở một nhà nghỉ nhỏ, hưởng thụ gió biển thổi, uống chút rượu, ngắm mặt trời mọc xem mặt trời lặn....."
Cả người Bùi Sơ Đồng run rẩy, chôn mặt ở bên cổ cô cọ cọ, nghẹn ngào nói: "Không được đi nữa, không được bỏ lại tôi....."
"Ừm, không đi." Nguyễn Mộ vỗ nhẹ lưng nàng, "Cậu trước ăn mì đi."
"......!Được."
Bùi Sơ Đồng yên lặng lau nước mắt, nghe lời ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, từng ngụm từng ngụm ăn mì.
Vẫn là hương vị quen thuộc đó, hương vị mà nàng thích nhất.
Mất đi một người quan trọng lại có được một người khác quan trọng khác, cũng coi như là ông trời ban cho nàng an ủi.
.......
Sáng sớm hôm sau Giang Ngu đã tới thủ đô.
Chuyến bay sớm 6 giờ rưỡi cất cánh rời khỏi Giang Thành, 8 giờ 40 phút thì đáp xuống, ra khỏi sân bay, Giang Ngu mã bất đình đề* chạy tới nhà ông nội của Bùi Sơ Đồng, lại gặp phải kẹt xe trong nội thành, bất đắc dĩ chỉ có thể trực tiếp đến nhà tang lễ.
*Mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó, ý chỉ vội vã.
Mấy năm nay ở trong nước, cô ấy được Bùi gia chiếu cố không ít, phương diện riêng tư được bảo vệ rất khá, hôm trước nghe nói ông nội Bùi qua đời, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng hụt hẫng, lập tức đẩy lùi hai ngày công tác đến tham dự tang lễ.
Tới nhà tang lễ rồi, Giang Ngu lấy ra hoa trắng nhỏ mang lên, một thân đen đi vào.
"Khả Khả...." Thấy cô ấy, Bùi Sơ Đồng tiến lên ôm một cái, thần sắc ai khổ, hai mắt đỏ bừng.
Tâm tình Giang Ngu nặng nề, cũng ôm người lại trấn an, sau đó ánh mắt dừng ở trên mặt Nguyễn Mộ, lắp bắp kinh hãi.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện, nghi thức sắp bắt đầu rồi.
Ông nội Bùi sinh thời đức cao vọng trọng cho nên được rất nhiều người kính trọng, trong số những người đến phúng viếng nhiều nhất còn có những nhân vật có quyền có địa vị cao, toàn bộ đại sảnh an tĩnh túc mục.
Nghi thức giằng co ước chừng nửa giờ.
Quá trình an táng hỏa táng sau đó, người bên ngoài không phải người nhà không tham gia, nhưng Giang Ngu cũng không đi, ngồi ở phòng nghỉ chờ đợi.
Vẫn luôn chờ cho đến khi tro cốt của ông nội Bùi được táng tiến ở núi Bát Bảo.
Giang Ngu theo xe Bùi gia sắp xếp trở lại đại viện, ngồi xuống cùng các trưởng bối hàn huyên vài câu, ăn xong cơm trưa, rốt cuộc có thể tự do hoạt động, Bùi Sơ Đồng dẫn cô ấy đi đến công viên ở phụ cận tản bộ.
Đầu thu ban ngày có chút nóng, hai người ỷ ở tàng cây dưới cầu hình vòm, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây loang lổ dừng ở trên đầu bả vai.
"Ai....."
"Quá đáng tiếc, bỏ lỡ nhiều năm vô ích như vậy." Nghe Bùi Sơ Đồng nói xong ngọn nguồn, Giang Ngu liên tục thở dài, đột nhiên lại nghĩ tới bản thân mình.
Giống nhau như đúc đều là bỏ lỡ 5 năm.
Bùi Sơ Đồng lộ ra cười khổ: "Còn tốt, rốt cuộc cũng không có chuyện gì xảy ra, ngày tháng về sau còn dài."
"Đúng vậy, còn có thể đền bù tiếc nuối....." Giang Ngu lẩm bẩm tự nói, thần sắc có vài phần cô đơn.
"Làm sao vậy Khả Khả?" Bùi Sơ Đồng nắm lấy tay cô ấy.
Giang Ngu rũ mắt xuống, cười cười, nói: "Chúng ta quả nhiên là cặp chị em khó tính." Cô ấy đơn giản nói ra chuyện của mình cùng Trình Tô nhiên.
"Tôi còn rất hâm mộ cậu cùng tiểu Nguyễn, cho dù có hiểu lầm lớn đến cỡ nào, mọi chuyện một khi nói ra là có thể giải quyết, giữa các cậu cũng không tồn tại chân chính ngăn cách, cũng là vô điều kiện tín nhiệm đối phương, đây đại khái có lẽ là do ăn ý của thanh mai trúc mã đi.....!Hiện tại các cậu khổ tận cam lai, tôi cùng Nhiên Nhiên không biết tới khi nào mới được như vậy...."
Bùi Sơ Đồng nghe xong cũng không khỏi cảm thấy chua xót.
Kinh nghiệm luyến ái của nàng thiếu đến đáng thương, chỉ điểm không được cho Giang Ngu, nhưng làm diễn viên, thâm nhập suy diễn các loại hình nhân vật bất đồng nhưng thật ra lại có thể giải thích được một ít.
"Khả Khả, đầu tiên cậu cần phải xác định một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Trong lòng của em ấy đến tột cùng là còn có cậu hay không? Trước tiên cậu cần xác định điểm này.
Nếu không có, cậu cũng đừng phí khí lực nữa, người chân chính chết tâm sẽ không có bất luận khả năng quay đầu nào.
Nếu có, vậy cậu từ giờ trở đi phải chân thành đối đãi em ấy, yêu một người sẽ không tự giác mà muốn đối tốt với đối phương, cứ theo bản năng đi."
"......"
Giang Ngu nghe đến mơ hồ.
Cô ấy chính là không thể xác định được trong lòng Nhiên Nhiên còn có mình hay không, loại không xác định này làm cho cô ấy bất an, mang cho cô ấy cảm giác mất khống chế mà cô ấy ghét nhất, nhưng hiện tại, ở trong lòng cô ấy, Nhiên Nhiên so với những cảm xúc đó còn quan trọng hơn.
"Tôi còn vô pháp xác định....."
"Thử khổ nhục kế xem." Bùi Sơ Đồng chớp chớp mắt, "Trước kia tôi cũng không xác định được suy nghĩ của đầu gỗ, liền dùng khổ nhục kế, trăm thí bách linh."
Giang Ngu kinh ngạc nhiên nhìn nàng, có chút do dự, "Có được không? Lỡ như hoàn toàn ngược lại thì sao?"
"Chú ý phương pháp, đừng quá giả cũng đừng quá khoa trương, thời điểm biểu đạt cảm tình phải nghiêm túc."
"......"
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát nữa, đi dọc theo hồ nước một vòng, ngồi ở đình hóng gió nghỉ ngơi.
Ông nội mới qua đời, tâm tình Bùi Sơ Đồng cũng không quá tốt, cho dù là chuyện buồn cười cũng không quá cười