"Hôm nay là tôi hiểu lầm chị, thực xin lỗi.
Hy vọng về sau chúng ta có thể ít lui tới một chút."
"Tạm biệt."
Trình Tô Nhiên quyết tuyệt xoay người rời đi.
Cửa thang máy mở rồi lại đóng, ngoài cửa trống rỗng.
Những khối vụn của mô hình rơi rớt trên mặt đất, linh kiện cá biệt lăn ra thật xa, xích đu vỡ thành từng mảnh, trang trí phẩm bị bóc ra, hình nhân nho nhỏ tứ chi đứt gãy, đã hoàn toàn thay đổi.
Giang Ngu nhìn đầy đất hỗn độn, trong đầu ầm ầm vang lên.
[ bên trái là sự nghiệp của chị, là chị mà mọi người nhìn thấy, bên phải là sinh hoạt của chị, là chị mà em thấy.
]
[ chị, chị có thích không? ]
[ rất thích.
]
[ mấy năm nay không có em, nó là niệm tưởng duy nhất của tôi.
]
Tâm cũng theo những mảnh vụn đó rơi xuống đầy đất.
Giang Ngu chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, nhặt từng khối từng khối trên mặt đất lên, cất vào trong hộp trong suốt.
Nhặt lại nhặt, tay của cô ấy càng ngày càng run, bả vai cũng phát run theo.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Nát.
Đều nát.
Cô ấy cắn răng trừu khí, bỗng nhiên cười rộ lên, "Còn tốt, còn tốt.....! Hôm nay ăn được rất nhiều món......!Về sau thật sự sẽ không ăn được nữa......" Nghẹn ngào khóc nức nở, một bên nhặt một bên lầm bầm lầu bầu.
Khối vụn trong tay đã nhặt đến không sai biệt lắm, xa một chút với không tới cô ấy liền quỳ xuống, bò qua nhặt lấy, những mảnh nhỏ vụn cũng cùng nhau nhặt lên.
Điền Lâm đứng ở phía sau nhìn cô ấy, bất tri bất giác hốc mắt cũng phiếm hồng.
Nhặt sạch sẽ rồi Giang Ngu mới ôm hộp run rẩy đứng lên, đóng cửa lại xoay người liền cứ như vậy mà đâm nhập vào trong tầm mắt của Điền Lâm, cô ấy có chút sửng sốt, khóe môi lại lộ ra nụ cười chua xót.
Nhìn bộ dáng cô ấy rơi lệ đầy mặt, tâm Điền Lâm cũng bị nắm lên, cau mày, "Chị Ngu....."
"Hôm nay cũng muộn lắm rồi, ở lại chỗ của tôi đi.
" Giang Ngu khàn giọng nói.
Điền Lâm gật đầu.
Giang Ngu cười cười cũng không nói gì nữa, ôm hộp đi về hướng phòng ngủ chính.
Từng bước một giống như đạp trên bông vậy.
Trở lại phòng rồi, cô ấy thật cẩn thận mà đem hộp đặt ở trên bàn, bắt đầu lục lọi, không bao lâu liền từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ keo nước, giống như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng vậy.
Cô ấy ngồi ở trước bàn, cầm lấy những khối hơi lớn, sau đó dựa theo hình dáng ở trong ký ức ngay chỗ đứt vỡ bôi keo nước lên, cẩn thận lại vụng về mà đem chúng nó dính lại với nhau.
Không sao cả.
Nát cũng không sao cả.
Cô ấy có thể từ thùng rác nhặt về cũng có thể một lần nữa ghép chúng lại.
Cho dù ghép đến không ra gì.
Ngôn Tình Hay
.........
Đêm khuya tĩnh lặng, trăng treo giữa trời.
Từ tiểu khu đi ra, Trình Tô Nhiên ngồi ở trong xe phát ngốc, nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt vẫn chưa khô, cô lẳng lặng nhìn bóng dáng đèn đường, nội tâm mãnh liệt như nước cuộn.
Đó là món quà mà cô tiêu phí thật nhiều thời gian cùng tinh lực mới làm được, đó là món quà chịu tải chân thành cùng tình yêu của cô, đó là món quà nguyên bản nên bị ném vào thùng rác.
Giang Ngu làm trò trước mặt cô nhặt về, cô cũng coi như ở trước mặt Giang Ngu hủy đi nó.
Nhưng mà vì cái gì.....
Một chút cũng không cảm thấy nhẹ nhõm chứ?
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Trình Tô Nhiên cúi đầu, nhìn thấy điện báo là Văn Nhược Huyền lúc này mới phản ứng lại, bản thân thế nhưng đã ra ngoài được một lát rồi, vội tiếp máy, "Nhược Huyền....."
"Nhiên Nhiên, cậu đi đâu vậy? Sao lại lâu như vậy?" Thanh âm bên trong điện thoại có chút nôn nóng.
Trình Tô Nhiên ăn ngay nói thật: "Mình đang ở bên này của Giang Ngu, mang trả cô ấy chút đồ." Rồi sau đó liên thanh trấn an, "Đã ở trên xe rồi, lập tức trở về ngay."
"......!Được." Đầu bên kia ngữ khí cũng bình tĩnh trở lại.
Sau khi cúp điện thoại Trình Tô Nhiên ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn cổng lớn của khu biệt thự cao cấp.
Chỉ cần không gặp Giang Ngu thường xuyên liền tốt.
Chỉ cần ít cùng Giang Ngu lui tới liền tốt.....
........
Tết Trung Thu năm nay trùng với kỳ nghỉ Lễ Quốc khánh.
Vào tháng mười nhiệt độ của Giang Thành cũng đã được hạ xuống không ít, bắt đầu có chút cảm giác mát mẻ đầu thu.
Trước khi nghỉ lễ, Trình Tô Nhiên tổ chức liên hoan ở công ty, phát phúc lợi cho tất cả nhân viên, buổi chiều ngày cuối cùng đưa Văn Nhược Huyền đến sân bay.
Trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Ngày đầu tiên ngủ nướng, ngày hôm sau quét tước dọn vệ sinh, đọc sách xem phim, đến ngày thứ ba là Tết Trung Thu.
Trình Tô Nhiên nhận được điện thoại của cô cô.
Cũng giống như mấy năm trước, cô cô thân thiện gọi nhũ danh của cô, muốn cô về nhà đoàn viên, cô cũng không suy nghĩ nhiều liền cự tuyệt.
Nhưng mà lần này có điều bất đồng, cô cô nói chị họ kết hôn, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày kia.
"Nhiên Nhiên a, trước kia chị của con tính tình có chút xấu, nhưng mà chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua đi, con cũng đừng cùng nó so đo nữa, bỏ qua ha, nó hiện tại cũng sắp thành người có gia đình rồi, con tốt xấu gì cũng là em gái nó, hôn lễ liền....." Nữ nhân ở trong điện thoại lải nhải, quanh co lòng vòng nói rất nhiều.
Trình Tô Nhiên đứng ở trên ban công nhìn khung cảnh ở phía xa xa, nghe đến có vài phần không kiên nhẫn, nhàn nhạt ngắt lời: "Hôn lễ tôi sẽ không tham dự, chỉ gửi bao lì xì cho chị ta."
"Ách vậy bao lì xì....."
"Nhiều nhất một vạn."
Cô cô dừng lại hai giây, chần chờ nói: "Được rồi, vậy Nhiên Nhiên con khi nào về...."
Không đợi bà ta nói xong Trình Tô Nhiên đã cúp điện thoại.
Nơi xa là đường phố phồn hoa náo nhiệt.
Lúc trước muốn đến Pháp du học, sau khi cô cô biết được hoàn toàn không đồng ý, cô cũng không trông cậy vào việc bà ta có thể đồng ý, may mà khi đó trong tay bản thân có đủ tiền, để cho cô không cần mở miệng cầu người, muốn đi thì đi.
Sau khi tốt nghiệp cô cô hỏi cô muốn tìm công việc gì, cố ý vô tình muốn cô về quê làm giáo viên, nói là sau này có thể tìm được nam nhân tốt, cô cũng không phản ứng, trừ bỏ việc phải dùng hộ khẩu ra ngoài làm việc ra cũng không có liên hệ gì quá nhiều với trong nhà.
Cô mơ hồ có thể cảm giác được cô cô phát hiện hộ khẩu có thể kiềm chế cô.
Vạn hạnh cô chạy trốn nhanh, sau khi thi vào bộ ngoại giao trực tiếp ở lại thủ đô, trong tay cô cô cũng không có lợi thế gì chỉ có thể mở miệng ngậm miệng kêu lương tâm, cô ngả bài nói ra khoản người ta bồi thường cho ba ba, cô cô hoàn toàn không có lời nào để nói, lại sau đó nữa, thái độ đối đãi với cô càng ngày càng ôn hòa.
Mấy năm nay cô cũng chưa từng trở về.
Một mình sinh hoạt bên ngoài đã lâu, bất luận là chuyện gì đều có thể tự mình giải quyết được, bên cạnh dường như cũng không cần người khác nữa.
Cô thường xuyên nghĩ đến, đời này độc thân đến già cũng rất tốt.....
Trên đường là biển người tấp nập, Trình Tô Nhiên cũng không tính sẽ đi ra ngoài, tới gần giữa trưa, cô tự mình làm cho bản thân làm một bàn cơm trưa phong phú, chụp ảnh gửi cho Văn Nhược Huyền.
Buồi chiều liền ở nhà dùng máy chiếu xem phim.
Chỗ tốt của việc học ngoại ngữ chính là xem nguyên bản một bộ phim cũng không cần phụ đề, có thể giống như đang xem một bộ phim tiếng mẹ đẻ vậy, chỉ cần chuyên chú vào hình ảnh cùng cốt truyện là được.
Ban ngày nhàn nhã cứ như vậy qua đi, đến buổi tối Trình Tô Nhiên lại lười nấu cơm, liền nấu một trái bắp ăn xem như xong bữa, sau đó xuống tiểu khu dưới lần tản bộ, đi đi, đột nhiên liền cảm thấy có chút nhàm chán.
Đồng nghiệp và bạn bè ở trên Wechat đều vô cùng náo nhiệt.
Cô càng thêm cảm thấy cô độc.
Đủ loại quảng cáo đẩy đưa làm cho người ta hoa cả mắt, trên tài khoản cuộc sống địa phương có đăng đêm nay 8 giờ ở công viên Ngọc Hồ có hoạt động giải đố thả đèn, khung cảnh chụp ảnh xung quanh thoạt nhìn cũng rất có ý tứ, nội tâm của cô liền ngo ngoe rục rịch.
Cũng không suy nghĩ lâu, Trình Tô Nhiên lên lầu thay đổi quần áo, lái xe đi trước.
........
Đêm nay người ra ngoài chơi rất nhiều, trên đường có chút ùn tắc, lúc Trình Tô Nhiên đến công viên vừa đúng 8 giờ, bãi đỗ xe bên ngoài cơ hồ là đã đầy, cô chạy hai vòng mới tìm được một vị trí đỗ xe lại.
Ngoài cổng lớn công viên treo cao cao hai cái đèn lồng thỏ, lối vào quảng trường trung tâm bày một cái bánh trung thu rất to, quanh quẩn bên trong không khí là tiếng nhạc cổ điển du dương, chung quanh người đến người đi, tốp năm tốp ba dìu già dắt trẻ, trẻ con rất nhiều, người một nhà náo nhiệt hòa thuận.
Xuyên qua đường chính, phía sau là dãy hành lang dài đố đèn.
Hai bên hành lang dài treo đầy đèn lồng thỏ ngọc, phát ra ánh sáng mông lung nhu hòa, xa xa nhìn lại là một mảnh sáng ngời, Trình Tô Nhiên thả chậm bước chân, tựa như cưỡi ngựa xem hóa đi qua từng cái.
Cô chợt nhớ tới đêm Tết Trung Thu nhiều năm về trước.....
[ Có tin tưởng bản thân không? ]
[ không nhiều lắm.
]
[ tôi tin tưởng em.
]
Gương mặt nữ nhân ôn nhu tươi cười xâm nhập vào trong đầu óc cô, trên mặt đất là bóng dáng hai người nắm lấy tay nhau.
Trước mắt hiện lên một màn lại một màn....
Bất tri bất giác đã đi xong dãy hành lang dài đố đèn, phía trước là