Ổ khóa xoay ba vòng.
Tan tầm, Hàn Duẫn Nghiên đã về tới nhà và thay quần áo xong, từ phòng có thể nghe được âm thanh mở cửa truyền tới.
Về nhà rồi?
Hàn Duẫn Nghiên mắt sáng rực xoay người một cái, tuy là dọn về đây ít lâu, nhưng cũng là lần đầu tiên Hàn Duẫn Nghiên để ý tới việc Lâm Thi Dĩnh về nhà.
Cơ hội mất đi sẽ không trở lại đâu.!
Bịch một cái, Hàn Duẫn Nghiên quăng điện thoại lên sofa đi thẳng vào phòng, mở tủ quần áo ra, một đống quần áo làm đui mắt người hiện ra.
Quyến rũ, đáng yêu, yêu kiều, thanh thuần...Muốn kiểu nào là có ngay kiểu đó
Tích tách, tí tách, 10 phút vui vẻ trôi đi rất nhanh, Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng cũng chọn được y phục, cầm lên chiếc váy đặt ở dưới cùng, váy này là của Khương Viên Huyên tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái. Cũng là kiểu nàng rất thích, nhưng mà cổ chữ V khoét sâu làm nàng chùn bước, y phục này khác nào câu dẫn người khác phạm tội...
1
Cơ mà hôm nay, bộ y phục này có đất dụng võ zồi!!
Trước gương là một đại đại mỹ nhân nở nụ cười âm trầm.
Cầm lấy chìa khóa, trước khi ra khỏi cửa Hàn Duẫn Nghiên còn nhìn mình trong gương tỉ tỉ chỉnh lại trang phục, không ngừng vung lên nụ cười, âm mưu một đao đòi mạng hiệu quả nhất.
Sáu giờ ba mươi, mọi thứ xong xuôi, Hàn Duẫn Nghiên mở cửa đi thẳng tới nhà đối diện.
"King coong~"
Kèn hiệu ra quân vang lên, tử trường chính thức khai mạc.
Lâm Thi Dĩnh đang tập hát trong phòng bị tiếng chuông cửa làm mất tập trung, ngẩng đầu nhìn đồng hồ sáu giờ ba mươi, thời gian cực kỳ hợp lý để ăn cơm tôi....
Chẳng lẽ có thành viên nào còn lương tâm đ ến đấy an ủi đội trưởng vừa thoát được bệnh nặng? Nghĩ như vậy làm Lâm Thi Dĩnh nở nụ cười siêu to trên mặt.
2
Không được! Không được.! Như vậy còn đâu uy nghiêm, còn đâu vẻ sói K, ủa không vẻ Ngự Tỷ.
Lâm Thi Dĩnh tự vỗ vỗ mặt, muốn bưng bích đi nụ cười của chính mình.
Phóng khách cách cửa lớn chừng mười bước, Lâm Thi Dĩnh đầu óc lung tung cả lên, không ngừng suy tưởng. Cô nên bày cái mặt mốc nào ra? Nghiêm túc? Nhu nhược? ôn hòa hay bệnh đến sắp chết? Gặp mặt rồi nên nói cái gì? Hay là cái gì cũng không cần nói? Không thì trực tiếp bán cmn tiếng cười luôn cho rồi?!!!
Vì cái ăn, Lâm Thi Dĩnh chính là đi một bước tính một trăm bước.
Cuối cùng cô quyết định biểu hiện hình thức Lâm Muội Muội.
Cọt kẹt. Cửa rốt cuộc cũng được mở.
Chiến tranh bắt đầu rồi, đại chiến thế giới thứ N+ bắt đầu rồi.
Hàn Duẫn Nghiên đứng đợi nãy giờ cửa cuối cùng cũng được mở, cơ mà chỉ mở ra có 20cm, người bên trong còn ráng ho khan vài cái. Lúc nãy rõ ràng còn nghe được tiếng bước chân rất lưu loát giờ chẳng khác nào tiếng gỗ sắp mục tới nơi. Hàn Duẫn Nghiên bĩu môi lắc lắc đầu, đối với loại giả vờ nhu nhược của Lâm Thi Dĩnh, nàng khinh bỉ tới 12 tỷ lần.
Lâm Thi Dĩnh dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, vẻ rạng rỡ của ngày thường giờ đã đổi thành sắp mốc sắp héo. Hơi thở mong manh, dáng vẻ như thể nhỡ mà có gió mạnh thổi là cô sẽ cuốn theo chiều gió ngay lập tức.
1
"Ai vậy.?"
Cửa vừa mở, Lâm Thi Dĩnh liền bị cặp đùi thòn dài nõn nà thu húp sự chú ý. Tầm mắt cứ như vậy đi lên dần, đường cong cứ như được vẽ sẵng trước mặt.
Vòng eo dịu dàng, tay ngọc thon dài, cánh tay không chút tỳ vết, mà cái chính ý, cái mà làm người ta để ý nhất ý, là cái cổ chữ V khoét sâu, và cái khe hỡ chính giữa như ẩn như ẩn ý.
Lâm Thi Dĩnh mắt không rời, mà cũng không có ý định rời mắt, ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên sau ba ngày không thấy Hàn Duẫn Nghiên.
"Này, lâu rồi không gặp nha!" Hàn Duẫn Nghiên cong mắt, vẻ mặt yêu mị tinh tế nở nụ cười.
Lâm Thi Dĩnh đứng chết một chỗ, tay nắm cửa vẫn yên vị một chỗ, tầm mắt thủy chung chỉ đặt đúng một chỗ, nãy giờ chừa hề rời đi.
Đối với kiểu nhìn mê muội này, trong lòng Hàn Duẫn Nghiên chính là 12 tỷ phần thỏa mãn.
Thành công như vậy, nàng quyết định tiến hành bước kế tiếp.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc vươn trước ngực, lông mi khẽ run, hai mắt chăm chú nhìn người trước mắt, giọng nói một triệu phần mê hoặc "Thi Dĩnh, ăn cơm với tôi không?
2
Một lúc lâu thiệt lâu sau, Lâm Thi Dĩnh mới đáp lại, nhỏ chíu chìu chiu.
8
"Ừm."
Mộc nhĩ xào thịt, ớt xanh cắt sợi trộn thịt, trứng chưng, mấy món đơn giản nhưng làm người ta thèm nhỏ dãi. Hai người không có đi quán, mà là Hàn Duẫn Nghiên tự mình xuống bếp, đương nhiên là ở nhà nàng.
2
Tận đến khi Hàn Duẫn Nghiên dọn lên chén đũa, cơm cũng dọn lên, Lâm Thi Dĩnh vẫn còn đó mơ mơ màng màng, không có cách nào để phục hồi lại tinh thần.
WTF? Cái quái gì xảy ra vậy? Tại sao lại ngồi trong nhà của Hàn Duẫn Nghiên? còn ăn cơm cô ta nấu? Tuy rằng đồ ăn cô ta nấu đúng là ngon thật...Ủa, đâu được, không được! Cái này không phải điểm chính, điểm chính là tại sao mình không sợ chết dám dẫn xác tới đây?? Lâm Thi Dĩnh bụng dạ tiểu nhân không ngừng rên rĩ.
Cơ mà, đồ ăn bày ở trước mặt, ba cái lời nói trinh tiết hoa mỹ chỉ là nói tầm bậy, xạo đời thôi.
Cơm nược dọn xong, nhìn người trước mặt đũa cũng không cầm, Hàn Duẫn Nghiên quan tâm hỏi.
"Sao vậy? Sao lại ngồi đó nhìn tôi mà không ăn đi? Không phải lần trước cô nói ăn rất ngon sao?" Nàng vươn tay đặt miếng thịt vào chén cô "Mùi vị không tệ lắm đâu, cô thử xem."
Hình ảnh quen mắt cực kỳ luôn.! À đúng rồi, chính là động tác cứu tế của Phương Minh. (Hẳn là em đang nhớ tới diễn viên nào đó trong bộ phim nào đó ~)
Lâm Thi Dĩnh cúi đầu nhìn chén cơm rồi ngẩng đầu nhìn người đối diện. Cơm nước thơm ngon, khuôn mặt xinh đẹp, dù ở phương diện nào cũng có thể nói đây là một sự hưởng thụ.
Hàn Duẫn Nghiên trong mắt hiện lên ý cười, vẻ mặt tràn đầy thuần khiết lương thiện. "Còn nóng mau ăn, nguội rồi sẽ không ngon nữa.:
Muốn bao nhiêu thục đức hiền lương là có bấy nhiêu.
Nhưng mà cô sợ