Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi

C2: Sáu Năm Sau, Đánh Nhau!!!


trước sau

Danh thiếp vừa nằm trên tay không bao lâu đã bay vào thùng rác, vỗ vỗ hai tay, phủi phủi một cái. Động tác trôi chảy thành thục, người này không biết đã thực hiện động tác này bao nhiêu lần.

Khóe miệng hơi giật một cái, Lâm Nhã Cầm không biết nên khen Hàn Duẫn Nghiên mị lực lớn đến độ dù là chủng tộc nào cũng mê hay là mặc niệm cho danh thiếp của đám người kia bị quăng đi không chút lưu tình. Có điều, bất kể là loại nào thì cũng có kết cuộc y như nhau mà thôi.


Khương Viên Huyên rõ ràng công lực không bằng Lâm Nhã Cầm, nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên đem danh thiếp của mấy siêu sao ném vào thùng rác, Khương Viên Huyên đương nhiên không giữ nổi bình tình, mà không giữ được bình tĩnh thì sẽ ra sao? Chính là cô nàng lập tức bạo phát!!!!


Ngón tay thon dài run rẩy chỉ vào thùng rác, Khương Điền Huyên lời nói còn có chút run sợ


"Chị Duẫn Nghiên! Chị có biết chị vừa quăng danh thiếp của ai không?????"


"Em nói cái đó hả?" Nhướng mày, Hàn Duẫn Nghiên cố nhớ lại "Của Big Sky đúng không?"


Không để ý xung quanh, Khương Viên Huyên giậm chân hô to "Đúng đó, của Big Sky!!!"


"Ờ, ra vậy"


Nhìn dáng vẻ không có gì của Hàn Duẫn Nghiên, Khương Viên Huyên thực muốn đi lên rồi nắm lấy bờ vai của nàng mà hung hăng lắc qua lại, đó là Big Sky nha! Là tam đại nghệ nhân Nhật Bản nha!! Bao nhiêu người đổ máu để có vé nha!! Chị sao có thể xem nhẹ như mây gió ném đi!! Còn cái bộ dạng lau tay dễ ghét kia nữa!! So với ngôi sao màn bạc còn kiêu ngạo hơn nha!!!!


Mắt thấy Khương Viên Huyên rất có thể sẽ manh động, Lâm Nhã Cầm ở một bên ngắt lời.


"Tiểu Viên Huyên, bình tĩnh, bình tĩnh đi. Em cũng biết Duẫn Nghiên đâu có hứng thú gì với giới diễn viên đâu."


Khương Viên Huyên quay đầu, con ngươi đen nhánh tràng đầy u oán "Chị Nhã Cầm, chị không lẽ không biết Big Sky sao?"


"..." Nhìn thấy Khương Viên Huyên sắp không ổn, Lâm Nhã Cầm quyết định đổi đề tài "Aiz aiz~ khí trời hôm nay không tệ ha"


"Chị Nhã Cầm, hôm nay trời rất âm u..."



"..." Nhìn bóng người đã đi xa, còn có một Khương Viên Huyên sắp mất bình tĩnh ở trước mặt, Lâm Nhã Cầm thật sự rất muốn khóc, cô đâu có trêu ai ghẹo ai!! Hàn Duẫn Nghiên mau lại đây cho tôi!! Chính cậu tạo ra mớ hỗn loạn này thì tự mình dẹp đi T^T!


Lâm Nhã Cầm ở trong lòng rống lớn đương nhiên Hàn Duẫn Nghiên sẽ không thể nào nghe được. Bước chậm trên những con đường đầy những hoa anh đào, những cánh hoa bay tán loạn làm cho tinh thần nàng thả lỏng. Cảnh sắc như vậy, một đống khó hiểu trong lòng cũng có thể tiêu tan bớt.Nếu tâm tình không tốt quả nhiên nên đi dạo ngắm nhìn phong cảnh. Dựa người vào thành cầu, Hàn Duẫn Nghiên thả hồn suy nghĩ.


Bỗng nhiên nàng cong môi cười đến quỵ dị, trong đầu hiện ra một vài hình ảnh.


Hàn Duẫn Nghiên mắt phượng híp lại, mặt lạnh quyến rũ còn có chút nguy hiểm.


"Ngôi sao điện ảnh ~"


Một ít ký ức cũ tựa như phim đen trắng xẹt ngang qua đầu, mà trong đó có một gương mặt tần suất xuất hiện nhiều hơn những thứ khác, mà gương mặt đó trước sau như một, đều là mang theo cảm giác giương nanh múa vuốt hù dọa người.


Tâm tình đang vui thú như vậy, thư thái như vậy, trong nháy mắt lại tụt dốc không phanh. Hàn Duẫn Nghiên khóe môi cười đến cong quánh, làm cho người ta cảm giác được không rét mà run. Môi đỏ khẽ mở, vốn là cảnh tượng mỹ nhân nhưng lại có cảm giác âm trầm.


"Làm sao bây giờ, đột nhiên lại thèm thịt người, aiz~" Mấy chữ cuối cùng giống như là được ghiến ra từng chữ từng chữ.

8

Mời vừa đi tới thì Khương Viên Huyên liền nghe được những lời này, bước chân lập tức cứng đơ, nhìn ngó xung quanh coi cái gì làm nên âm khí của nơi này.


Khương Viên Huyên nuốt nước miếng một cái, mắt nhìn chầm chầm người đang ngắm phong cảnh, miệng lén lút hỏi Lâm Nhã Cầm "Chị Duẫn nghiên bị làm sao vậy? Bộ dạng rất giống muốn đi giết người..."


Quen biết Hàn Duẫn Nghiên từ hồi đại học tới tận bây giờ, Lâm Nhã Cầm cũng nuốt nước miếng, không xác định lắm nói "Đại khái là...là gặp phải khắc tinh."


"Khắc tinh?"



"..." Nên nói làm sao đây giời????


Lâm Nhã Cầm suy nghĩ, đang chuẩn bị sắp xếp câu chữ để nói thì lời nói dịu dàng mà xa thăm thẳm vang lên.


"Nhã Cầm, Viên Huyên, hai người đang nói chuyện gì đó?"


Môi căng mọng, Hàn Duẫn Nghiên cười đến cong mắt, dáng vẻ thật dịu dàng nhìn hai người."Haha, đâu có gì, đâu có gì đâu!"

1

"Đúng đó, tụi này đâu có nói gì đâu, hahaha"


Làm như nhìn không ra bộ dáng cứng ngắc của hai người kia, Hàn Duẫn Nghiên hơi nghiêng đầu, tóc theo chiều rũ xuống xương quai xanh, mặt mỉm cười vui vẻ, ngữ khí mê hoặc hỏi: "Viên Huyên, sao lâu như vậy bọn mình chưa tới được suối nước nóng?"


"Em đi hỏi liền, đợi em xíu, em đi hỏi liền" Khương Viên Huyên lo không nổi Lâm Nhã Cầm, liền cầm bản đồ đi không quay đầu lại.


"Hừm, ngoan!"


Hàn Duẫn Nghiên hài lòng gật gù với kết quả này.


"..." Nhìn bóng lưng của Khương Viên Huyên, rồi nhìn Hàn Duẫn Nghiên đang đứng cạnh cười đến đất trời đảo lộn, Lâm Nhã Cầm trong lòng vội vàng lau lau nước mắt.


#Gặp phải gian ác nữ thần, lệ sẽ chảy đầy tâm!!!#

1


Lâm Thi Dĩnh vô cùng hoài nghi không biết gần đây cô có phải đắc tội với thần lình, hay làm chuyện gì đó tội ác tày trời hay không, tại sao cứ phải để cô đụng mặt với khắc tinh Hàn Duẫn Nghiên này hoài vậy?? Chưa tới 24 giờ đã đụng mặt hai ba lần, năng suất quá đi!!!!


Mà ngày hôm qua không phải

làm bộ không quen biết sao? Hôm nay sao lại đi hỏi đường cô làm gì? Ngụy quân tử!!


Mà cũng không đúng, chắc đang giở trò không quen biết để bắt chuyện hỏi đường đây mà. Quên đi! Chúng tôi có quen biết nha, thật sự quen biết luôn đó, vậy nên xin mấy người đi xa một chút, đừng có giả bộ ra vẻ thục nữ với tôi được không?


Đôi mắt dưới kính râm không ngừng co giật nhìn người trước mặt, Lâm Thi Dĩnh toàn thân nổi hết da vịt da gà.


Nếu như là trước kia, nếu đối mặt với Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn nghiên khẳng định là muốn đạp đối phương đi càng xa càng tốt, nhưng còn bây giờ??


Hàn Duẫn Nghiên có một nguyên tắc sống, chính là, tôi không thoải mái, cô cũng đừng hòng thoải mái. Đối với sự tình năm cấp ba của nàng và Lâm Thi Dĩnh, bao nhiêu cái hồi ức không vui chồng chất thành núi kia, nàng nhất định phải để đối phương chịu trách nhiệm.

1

Vì lẽ đó nên...


Nhìn thấy khóe miệng Lâm Thi Dĩnh co giật, Hàn Duẫn Nghiên cười càng thêm sâu, lời nói dịu dàng cực độ.

2

Cô không muốn thấy dáng vẻ thục nữ của tôi sao? Được, tôi cho cô thấy cái gì gọi là nữ thần.


"Xin chào tiểu thư, hiếm khi trên đất lạ gặp được đồng hương, hơn nữa ngài cũng đi một mình, chi bằng chúng ta làm bạn đồng hành đi, được không?"


Đồng hành cái đầu cô! Kết bạn cái quần hòe! Ai muốn cùng cô đi chung!!!

19

Lâm Thi Dĩnh rất rất rất là muốn nói như vậy, nhưng mà đời không như mơ.

1

"Đương nhiên là được!" Nỗ lực cười một cái, lời nói cũng không có một tia bất mãn nào, chỉ có Lâm Thi Dĩnh tự mình biết, bốn chữ này phải khó khăn đến mức nào khi phun ra khỏi miệng,


Nghe Lâm Thi Dĩnh trả lời như vậy làm Hàn Duẫn Nghiên hơi nhíu mày, mấy năm nay Lâm Thi Dĩnh rõ là trưởng thành không ít rồi. Nếu là trước đây, ngươi này trước sẽ hất cầm lên 15 độ, sau đó nhìn nàng đến lé mắt, tiếp đó sẽ nói ba chữ, nằm mơ đi.



Hiểu rõ mình nhất không ai khác chính là kẻ thù. Lâm Thi Dĩnh ở trong lòng thực sự muốn nói ba chữ nằm mơ đi, chỉ là ngoại trừ khắc tinh Hàn Duẫn Nghiên còn có người khác nha nha nha~~~~


"Như vậy có làm cô bất tiện không?" Hàn Duẫn Nghiên vẻ mặt giả bộ quan tâm hỏi.


Lâm Thi Dĩnh giờ phút này thực sự rất muốn dí sát cái mặt mình tới trước mặt đối phương. Bởi vì Hàn Duẫn Nghiên đưa lưng về phía hai người Khương Lâm, cho nên bọn họ không thấy, cũng không biết, còn cô đang đứng đối diện, nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt khiêu khích của Hàn Duẫn Nghiên dưới vành nón. Làm sao bây giờ!!! Cô rất muốn đi lên, một tát tát chết người trước mắt!!!


Chỉ là, cô muốn cũng không được!! Cô không muốn hôm sau nhìn thấy mặt báo viết là Đội trưởng Mystery, Winnie gây sự ở Nhật Bản...mấy cái kiểu bài này rất thu hút độc giả nha!


Vì vậy nên cô chỉ biết ấn ấn móng tay vào lòng bàn tay, Lâm Thi Dĩnh cười hiền lành, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói "Dù sao các cũng mới tới lần đầu, rất dễ lạc đường."


"Vậy làm phiền cô rồi" Đây coi như là thắng lợi của Hàn Duẫn Nghiên Lần này cưng thua rồi


"Không phiền, không phiền đâu!" Lâm Thi Dĩnh lần này chịu thiệt Phi! Giả tạo, có bản lĩnh thì cưng tiếp tục giả tạo đi!


"Ồ wow ~ Đúng là chị Duẫn Nghiên nha~ Có điều..." Gãi gãi đầu, Khương Viên Huyên mơ hồ nói "Sao em cứ có cảm giác là bầu không khí của hai người cứ quỵ dị thế nào ấy, mà chắc em bị ảo giác rồi ~" nghĩ nhiều hại não, Khương Viên Huyên lập tức quẹt dọn lại não.


"...Ngu ngốc là phúc đó Tiểu Viên Huyên"

1

"Chị Nhã Cầm, chị nói vậy có ý gì?"


Nhìn hai mắt trong suốt của Viên Huyên, Lâm Nhã cầm sờ sờ đầu cô nàng, ngước mắt nhìn hai người trước mặt, bốn phía xung quanh rõ ràng là xẹt ra tia lửa nha ~


"Không có gì đâu, ngoan~ không biết gì mới tốt..."


~~~~~~~

Quyết định edit bộ này, đúng là rất giải trí luôn =)) ~ P edit mà ngồi cười như con dở ngoài tiệm net :)) ~ 

Giời hôm nay lạnh tưng bừng :)) ~ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện