Không tháo kính râm xuống, Lâm Thi Dĩnh vừa ngồi vào chỗ đã trực tiếp đeo tai phone vào. Thường ngày cô thích nghe nhạc lúc rãnh rỗi nhất, nhưng hiện tại lại không thể nào tập trung.
Nhẹ nghiêng đầu, dưới kính mát cô có thể thoải mái nhìn mọi người đi tới đi lui.
Đương nhiên cũng thấy được bóng lưng ai đó nhẹ khom người nhặt dùm vật gì đó của hành khách.
Nhìn thấy người kia như vậy, Lâm Thi Dĩnh thật muốn gọi lớn cái tên thường ngày toàn đối với hung hăng bá đạo. Thật là làm người ta khó chịu nha.~
"Winnie, chị bị gì hả?" Quý Hân Di ở bên phải cẩn thận dò hỏi, vừa mới bắt đầu đã thấy tâm tình của đội trưởng không tốt rồi.
"Không." Câu trả lời rất đơn giản, đôi mắt trước sau đều đặt trên người trước mặt.
Quý Hân Di đương nhiên không tin câu trả lời này. Trên bản mặt rõ rang viết lên 4 chữ "tôi rất bực mình" kia kìa. Suy nghĩ một chút, Quý Hân Di hơi nghiêng đầu, tiếp tục dò hỏi lần thứ hai, ít ra nếu lửa có bén tới cô, thì cô cũng biết được tại sao mình lại chết chứ.
"Cơ mà nhìn chị có vẻ không vui..."
Câu nói này chẳng khác nào châm lửa vào bom, Lâm Thi Dĩnh quay đầu, ưỡn người ngồi thẳng, giống như đang nói "chế đây cực kỳ cực kỳ thoải mái vui vẻ nha."
"Ai nói chị không vui? Chị đây đang rất vui vẻ nha.!"
"..."
Nhìn Quý Hân Di im lặng, Lâm Thi Dĩnh nhìn chính mình phản chiếu từ kính mắt, cơ mà cô đâu có thấy mình phản ứng lạ gì đâu ta ._.? thở dài một tiếng, Lâm Thi Dĩnh lắc lắc cổ, sau đó lại tiếp tục thoải mái dựa vào ghế.
"...." Dòm chuỗi hành động này làm Quý Hân Di chỉ biết lặng yên. Sao mình lại quen biết loại vữ vương cao ngạo này cơ chứ.
Số mình thật bất hạnh mà.!!!!
Nội tâm của Quý Hân Di bắt đầu cồn cào run sợ, giống như có một luồng lửa cháy râm rang trong lòng ngực, ánh mắt đen láy cẩn thận đáy giả người ngồi cạnh.
Cùng lúc đó loa phát thanh cũng vang lên.
"Xin chào các vị hành khách, máy bay sắp cất cánh, xin quý vị thắt chặt dây an toàn."
Nôi dung nhắc nhở bình thường, nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý với giọng nói ôn nhu, làm người nghe cảm thấy thoải mái vô cùng,
Có lẽ bởi vì giọng nói êm dịu này mà làm Lâm Thi Dĩnh lên tinh thần một chút, cơ mà vừa lên tinh thần thì hai mắt đã muốn nhíu lại rồi.
Nhìn Lâm Thi Dĩnh ngáp dài, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi, nếu không đeo kính chắc cũng không giấu nỗi vẻ mặt thiếu sức sống. Quý Hân Di có chút đau lòng.
"Chị Winnie, chị ngủ một chút đi."
Lâm Thi Dĩnh phất tay, không thèm để ý đối phương lấy tay quẹt đi nước mắt, tay còn lại đưa vào túi lục tìm đồng hồ và tài liệu.
"Chị Winnie! Những cái này không cần gấp đâu.!" Rất hiếm khi Quý Hân Di từ một người em gái nhỏ bé ngoan ngoãn biến thành người khiêm khắc, gỡ kính mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn nụ cười, cô là đang rất nghiêm túc, rất nghiêm túc đó nha.!
Cơ mà nhìn Quý Hân Di như vậy không có làm Lâm Thi Dĩnh giận, trái lại còn cười, không phải nụ cười chua xót ngày thường, cũng không phải nụ cười của những trò đười dai, mà là nụ cười rất chân thật, rất đời.
Ôn hòa, dịu dàng như gió thổi vào lòng người.
Cô vươn tay xoa xoa đầu Quý Hân Di, động tá mềm mại còn có chút chở che. "Aiz~ Tiểu Hân Di thật sự trưởng thành rồi nha~"
Môi nở nụ cười, Lâm Thi Dĩnh tiếp tục xoa xoa đầu đối phương, nhiệt độ trong ánh mắt có thể làm người khác tan chảy nha.
Nhìn đứa nhỏ cùng đã cùng mình lớn lên từng ngày, nội tâm Lâm Thi Dĩnh vừa vui mừng cũng vừa nuối tiếc.
Có lẽ bởi vì công lực quá kém, nên Quý Hân Di cảm giác được chính mình không thể phản ứng gì với những hành động này.
Cơ mà...
Cô cười đến híp cả mắt, lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ được chủ vuốt v3.
Cảm giác này, cô thật sự rất thích! Rất rất thích.!
Ừm mà...bởi vì hiện tại quá mức say lòng người, nên...Quý Hân Di quên cmn hai chuyện rồi.
Một, cô đang giơ cao túi xách.
Hai, cô đang ở trên máy bay.
"Giời.!"
"Giời ơi!"
"!!!!!!"
Lâm Thi Dĩnh ngồi bên trái, yên lặng giương mắt ra nhìn sấp văn kiện trong túi xách bay tả lả trong khoang hạng nhất, giống như tuyết rơi đầu mua. Một trong nhiều giầy tờ quan trọng được đánh dấu bằng đủ thứ màu sắc bay càng lúc càng xa, sau đó rơi xuống chân một người.
"Đừng cử động.!!!!"
Nhìn người kia sắp đạp lên tờ giấy, cả hình tượng cũng không kịp giữ, Lâm Thi Dĩnh đứng dậy la to.
Cơ mà kêu một tiếng to như vậy chả được gì, trái lại giống như chất xúc tác.
Đồng tử dưới kính trợn to, cô hiện tại không nghe được gì, cũng không thấy được gì, cô bây giờ chỉ thấy, tờ giấy kia bị đạp dưới chân, tờ giấy kia chính là cả thế giới của cô. Ừ, cả thế giới của cô.
"Xin lỗi! Tôi không phải cố ý."
Liễu Chân cúi người nhặt lên tờ giấy đã bị dính một vệt đen. Giọng nói mềm mỏng phối hợp hoàn hảo với nét mặt xin lỗi, bất luận là ai cũng không thể mở mồm trách mắng được.
Vẻ mặt của cô ta, giọng nói của cô ta, Lâm Thi Dĩnh không quan tâm, cô chỉ đang trừng trừng nhìn tờ giấy.
Trong khoang ồn ào như vậy đương nhiên đá động tới Hàn Duẫn Nghiên đang thu dọn bên trong. Lúc nàng đi ra chỉ thấy một Lâm Thi Dĩnh đang đứng dại ra cùng một Liễu Chân đang nói xin lỗi.
Chuyện gì vậy? Hàn Duẫn Nghiên nhíu mày, nhìn