Mỗi ngày hai ba bốn câu chuyện.
"Nói, chuyện gì đây?" Số báo mới nhất được nhét vào khay trà, Hàn Duẫn Nghiên khoanh hai tay trước ngực, mặt vênh váo hung hăng ngồi trên sofa.
Lâm Thi Dĩnh liếc mắt nhìn đối phương, tư thế vẫn vàng cùng vẻ mặt của đối phương làm cô có chút mơ hồ.
Gần đây cô có làm chuyện gì sao???
Trong mấy chương truyền truyền hình cô không có cùng MC nam ghép thành đôi này, cũng đâu có cùng thành viên nào trong nhóm trở thành couple đâu??? ._.???
Chờ chíu, hình như là có một chuyện....Lén lúc liếc mắt nhìn, Hàn Duẫn Nghiên không thể nào biết được điều đó nha!!!
Là một người chuẩn cong^ (người nào đó tự xưng- và tui dịch là cong^ ai hiểu gì hiểu =)) ~) ở trước mặt nửa kia nếu sai chính là sai, đúng rồi, tạm thời nhận sai cái đã.
Lâm Thi Dĩnh không thèm nhìn tờ báo, liền đặt mông ngồi bên cạnh đối phương, cả người giống như bạch tuột quấn lấy Hàn Duẫn Nghiên, mặt cười đến rạng rỡ.
"Tớ sai rồi, sai rồiiiiii. Đừng tức giận nữa nhaaaaa"
Làm nũng này, ra vẻ trẻ con này, không sai, đó là đội trưởng Winnie trứ danh của chúng ta đó ==.
"Ồ?" Hàn Duẫn Nghiên sao dễ mắc bẫy như vậy, đảo mắt, giọng điệu không cương không nhu "Sao? báo cũng không nhìn đã nói sao, cô sai ở chỗ nào???"
Sai ở chỗ yêu thích nguyên cái thùng giấm.
Câu này cô đâu dám nói ra, cô đẹp chứ không ngu, nhé, đẹp chớ hơm ngu.!
Lâm Thi Dĩnh chân thành nói.
"Làm cậu đau lòng là lỗi của tớ."
"Vậy đó hả?"
"Ừm!! Vậy nên đừng tức giận nữa, giận sẽ không đẹp đâu.!"
Phụ nữ có ba điều không được nói, một tuổi tác, hai dáng người, ba vẻ ngoài. Phụ nữ xinh đẹp càng không thể nói đụng tới.
Mà Lâm Thi Dĩnh ngu ngốc nên nói cmnr.
Nghe xong câu này Hàn Duẫn Nghiên không vui rồi nha, nàng nghiêng đầu nhíu mày "Cô đây ý là nói tôi không xinh đẹp đúng không?"
"Không!!! Tớ không có ý đó nha, tớ chỉ nói tức giận sẽ có nếp nhăn thôi à."
"Cô là đang chê tôi già?!"
"....Không phải mà!! Ý tớ là, tức giận thì cơ thể sẽ không tốt, trao đổi chất cũng không tốt, sau đó sẽ làm cho cậu ăn rất nhiều..."
"Cô nói tôi mập hả?!!!!"
"Chời?" Lâm Thi Dĩnh thần thần không phản bác lại được, nhếch môi miễn cưỡng phun ra một chữ.
2
Nhưng ở trong mắt Hàn Duẫn Nghiên lại bị cho là ngầm thừa nhận.
"Vậy mấy cái trong báo là thật?"
"?? Báo nói gì cơ?"
Lâm Thi Dĩnh nhíu mày nghi hoặc nhìn Hàn Duẫn Nghiên, cô vốn chỉ trả lời cho có lệ thôi, nhưng mà sao cứ thấy sai sai thế nào ý nhỡ.
Lâm Thi Dĩnh.!! được lắm.!!
Nàng không nói thêm gì, đẩy người đang ôm mình ra, đứng lên, giọng nói đặc biệt thâm trầm "Lâm Thi Dĩnh, trong vòng một tuần, cấm cô vào