"Xin lỗi, cậu ấy là của tôi."
Một tiếng tuyên bố trong trẻo vang lên.
Ba người trong cuộc lẫn mấy người đang hóng chuyện cũng bị câu thần chú này làm cho kinh ngạc.
"Hàn....Hàn Duẫn Nghiên???!!!" Lâm Thi Dĩnh kinh hoàng đứng dậy, cô trợn mắt ngoác mồm nhìn người phụ nữ đang đứng sau cô.
Con nhóc này sao lại xuất hiện ở đây?
" A Dĩnh ~~"
Hàn Duẫn Nghiên liếc mắt nhìn Cố Thanh Sứ đang ở phía đối diện, khóe miệng lại vung lên nụ cười đẹp đẽ, tay đang khoát vai Lâm Thi Dĩnh rất nhẹ nhàng chuyển xuống nắm lấy tay.
"Việc gấp của cậu ra là việc này?"
"Ể..."
"Đúng đó, Thi Dĩnh hẹn tớ cùng ăn cơm đó."
Cố Thanh Sứ tay chống cằm, vẻ mặt xinh đẹp phảng phất chút khoe khoang, mắt nâu thỏa mãn nhìn cuộc vui sắp bắt đầu.
"Thật sao?" Hàn Duẫn Nghiên thu hồi tầm mắt đánh giá đối phương, nàng nhìn Lâm Thi Dĩnh nhẹ giọng hỏi.
Ánh đèn phòng ăn lờ mờ che đi sắc mặt của Hàn Duẫn Nghiên, không ai biết được tay trái của nàng đã bị nàng siết thật chặt, móng tay sắc bén ấn vào lòng bàn tay của nàng, cơn đau nhắc cho nàng nhớ một số chuyện đã bị nàng trốn tránh.
"Không phải." Lâm Thi Dĩnh lẩm bẩm trong miệng.
Âm thanh nhỏ đến mức chả ai nghe được.
"Sao cơ?" Hàn Duẫn Nghiên nhìn về phía trước, nàng muốn nghe rõ coi đối phương đang nói cái gì.
"Tôi nói không phải."
Lâm Thi Dĩnh thật ra cũng không biết tại sao cô luôn có cảm giác không thể gạt được người trước mắt, tay bị nắm chặt cô cũng không hất ra.
Giận hờn quay đầu đi chỗ khác, Lâm Thi Dĩnh nói rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khi nghe xong câu nói, đôi mắt của Hàn Duẫn Nghiên tức thì thay đổi, lấp lánh sáng như sao.
Rầm một tiếng, Cố Thanh Sứ đập bàn đứng lên, trên mặt vừa phẫn nộ vừa bi thương, Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy cảnh đó, rõ là biết bạn thân của mình chỉ sợ thiên hạ không loạn nên mới làm trò.
"Hai người.!" Khuôn mặt tức giận rơi xuống một giọt nước mắt, tay cô run rẩy chỉ lên, đôi mắt rưng rưng như lên án hai người trước mắt. "Hai người dám lừa dối tôi.!"
2
Nói xong liền cầm đồ uống trên bàn không chút do dự tạt về phái trước.
Ào.
Người bị tạt nước lập tức ướt sũng, âu phục màu trắng bị dính ít màu xanh.
Toàn quán ăn im lặng đưa mắt nhìn.
"Cô đừng quá đáng.!" Lâm Thi Dĩnh cũng đột nhiên cầm lấy ly nước không chút chần chờ hất đi.
Quần áo còn chưa biết ra sao lại bị ướt thêm lần nữa, thức uống của Lâm Thi Dĩnh là sữa bò nóng....
Cố Thanh Sứ biểu hiện như ân-bờ-li-vơ-bồ nhìn đối phương, bi thương cùng cực nói "Cậu, cậu vì ả mà làm vậy với tôi sao?!"
9
Nói xong lập tức cầm thêm chén nước tạt đi.
1
Ào ào.
Lại là tiếng nước chảy róc rách.
Hàn Duẫn Nghiên lạnh mặt, khuôn mặt yêu mị kèm chút bá đạo.
"Người của tôi cô cũng dám tạt nước.!"
"Hai người...!!" Cố Thanh Sứ lần lượt chỉ hai người "Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.!" Nói xong cô lấy tay ôm mặt, gạt lệ chạy đi.
4
Trước sự im lặng đến chết người, Lâm Thi Dĩnh nắm lấy tay Hàn Duẫn Nghiên, mặt tuy bị kính đen che hết phân nửa, nhưng giọng nói của cô có thể nghe ra được sự áy náy rất rõ ràng.
"Duẫn Nghiên, tôi thay Thanh Sứ xin lỗi cậu. Chúng ta đuổi theo cậu ấy đi, là chúng ta có lỗi với cậu ấy.."
Hàn Duẫn Nghiên không thẹn với danh xưng đại yêu nghiệt, tuy rằng giây phút Lâm Thi Dĩnh nói ra câu ấy làm nàng sững sờ, nhưng một giây sau đó nhìn thấy được ánh mắt của Lâm Thi Dĩnh thì thần trí đã lập tức thông suốt.
Nàng từ khí chất nữ vương trong nháy mắt đã chuyển thành vẻ mặt đỏ ngại ngùng, từ nữ vương chuyển thành phụ nữ yếu mềm, nàng nhu nhược nhưng lại kiên cường gật đầu. " A Dĩnh nói đúng, là chị ấy đã toại nguyện cho chúng ta, chúng ta cùng đi xin lỗi chị ấy."
Mẹ ơi.! Diễn sâu vậy sao không đi làm diễn viên cmn đi. khóe mắt Lâm Thi Dĩnh giật giật nhìn vẻ mặt nhu nhược của Hàn Duẫn Nghiên, nhưng ánh mắt lại là một màu của sự thú vị.
Cô cảm thấy cô bị Hàn Duẫn Nghiên xoay như dế cũng không thiệt thòi lắm, loại hành động đậm chất yêu nghiệt này người thường như chúng ta làm sao đối phó được.
"Ừm! Chúng ta cùng đi.!" Lâm Thi Dĩnh cảm động gật đầu.
Sau đó hai người nắm tay nhau, như hồ điệp bay lượn đuổi theo sau Cố Thanh Sứ, trong lúc đó còn thoáng nghe được hai người bọn họ không ngừng nói "Thanh Sứ, nghe chúng tôi giải thích đã."
Heo ca ca bây giờ một thân toàn đồ uống......
6
Lâm Thi Dĩnh lôi tay Hàn Duẫn Nghiên chạy từ quán ra đường lớn, Hàn Duẫn Nghiên ở phía sau vì bị lôi kéo cũng chạy không ngừng.
Hai người nắm chặt tay nhau chạy trên đường lớn như trốn tránh thứ gì đó, không thèm nhìn tới ánh mắt khác thường của những người khác, cũng không thèm nghe tới mấy lời tò mò. Một nắm, một siết, trên mặt cả hai là ý cười không kiên dè của tuổi thanh xuân đã lâu không thấy.
"Haha chắc chết quá."
Lâm Thi Dĩnh dựa vào tường, Hàn Duẫn Nghiên đối diện cũng thở hồng hộc, vất vả lắm mới kiềm được tiếng cười cơ mà khi nhìn thấy nhau thì khoang ngực lại như chó điên chạy loạn, ý cười lại lập tức muốn phun ra.
"Cô nha, cô diễn cũng sâu lắm" Thuận miệng Lâm Thi Dĩnh nói.
"Cô cũng không tệ." Đứng dậy, Hàn Duẫn Nghiên cố gắng làm dịu lại phổi.
Sau đó một giây, cả hai lại tiếp tục cười như con dở.
Đã bao lâu rồi không tùy ý làm bậy như vậy?
Một đại minh tinh suốt ngày đứng trước ống kính, một đại mỹ nữ chuyên ngành tiếp viên hàng khong.
Công việc của cả hai đâu cho phép xuất hiện chuyện này.
Dù đối mặt với fan kiểu như heo ca ca kia thì Lâm Thi Dĩnh chỉ có thể mỉm cười nắm tay sau đó không ngừng cám ơn vì đã ủng hộ.
Còn Hàn Duẫn Nghiên, dù gặp khách hàng tệ hại cỡ nào cũng chỉ có thể cúi mình mỉm cười sau đó nói tiếng xin lỗi.
Cơ mà chuyện này thiệt làm hả hê lòng người, mấy cái tình tiết kiểu này hai người bọn họ từ lâu đã rất muốn làm rồi.
"Cô thấy vẻ mặt của hắn không?"
"Đần thối cả mặt luôn ý chớ." Lâm Thi Dĩnh nhớ tới liền nhịn không được tiếp tục cười.
Hàn Duẫn Nghiên khóe môi vẫn cong "Chỉ tiếc là