"Làm phiền..."
Lâm Thi Dĩnh cúi đầu dáng vẻ như cô vợ nhỏ đi theo sau Hàn Duẫn Nghiên vào nhà.
"Dép lê ở tủ giày ý, cậu tự lấy đi."
Lâm Thi Dĩnh gật gật đầu, cô mở tủ giày, chọn lựa hồi lâu mới quyết định chọn đôi dép lê xanh lam.
Sau đó, cô nên làm gì tiếp theo???
Mang dép lê xong xuôi, Lâm Thi Dĩnh đứng một góc luống cuống vò vò góc áo.
Bởi chuyện ngoài ý muốn nên phải vào nhà Hàn Duẫn Nghiên, hơn nữa còn đúng lúc vừa chính thức tuyên bố mối quan hệ xong...thời gian cùng địa điểm thật quá nhạy cảm rồi.
"Sao vậy?"
Hàn Duẫn Nghiên thay váy ngủ đi ra ngồi trên ghế sofa vẫn thấy đối phương đứng đần mặt ở một góc, thay mỗi đôi dép có cần lâu như vậy không?
"Hả? Không, không có gì."
Tóc Hàn Duẫn Nghiên vẫn còn ướt, lúc vén tóc qua một bên, cũng là lúc Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy những giọt nước theo tóc chảy xuống kẽ hở.
OMG!!
Lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác, Lâm thị thật sự rất sợ nếu cứ tiếp tục nhìn thì máu mũi sẽ phun ra ồ ạt như thác lũ....
"Lại đây." Hàn Duẫn Nghiên vỗ vỗ xuống ghế sofa.
"Haha, tôi ngồi ở đây được rồi."
Đối với chỗ ngồi quá ư là tuyệt vời kia, Lâm thị bất tài xin từ chối, cô đặt môi ngồi xuống đầu ghế bên kia, cách xa Hàn Duẫn Nghiên, cô cười như không cười nhìn Hàn Duẫn Nghiên, đừng hòng cô dời tổ, cô nhất định không ngồi chỗ khác đâu...nhất định hơm ngồi chỗ khác.
"Ừm."
Giọng nói của người vừa tắm xong thường rất dịu dàng, mà càng dịu dàng thì Lâm Thi Dĩnh lại càng có cảm giác giọng nói của Hàn Duẫn Nghiên đang giở trò khi3u gợi câu hồn.
Nuốt nước miếng một cái, cô biết cô không nên có cái suy nghĩ không tốt đó, cơ mà rõ ràng hai trăm phần trăm cô là mục tiêu bị thả thính mà ==.!!
"Nếu A Dĩnh đã thích ngồi chỗ đó thì hết cách rồi." Giọng nói tiếc nuối, cơ mà hành động lại đi ngược lại lời vừa nói
Dứt bỏ ghế sofa rộng lớn ba người có thể ngồi, Hàn Duẫn Nghiên đi lại chỗ ghế sofa 1 chỗ của Lâm Thị, mặc kệ Lâm thị đang giương mặt ngơ ngác nhìn, nàng rất tự nhiên ngồi vào lòng của Lâm Thi Dĩnh, giọng điệu thông cảm nói "A Dĩnh đã thích chỗ này, vậy chúng ta cùng ngồi ở đây."
3
Ể ể!! Tui đâu kêu cậu lại đây ngồi đâu.!!!!
Tuy là ghế sofa đơn, cơ mà thật ra cũng bự lắm, hơn nữa 2 chẻ đâu có mập gì cho cam, nên Hàn Duẫn Nghiên ngồi xuống rất vừa vặn, cũng rất thoải mái.
Hiện tại là mùa hè mà, nên quần áo cả hai rất phong phanh, không nói Hàn yêu nghiệt đang mặc váy ngủ tơ tầm mỏng manh đi, nói tới Lâm thị đi, Lâm thị tuy mặc pijama, cơ mà rộng rãi lắm, rộng nên thoáng khí lắm.
Rõ là cách hai lớp quần áo, cơ mà song phương vẫn cảm nhận được nhiệt độ của nhau rất rõ ràng. Lâm Thi Dĩnh nuốt nước miếng, cứ nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trong lòng.
Thiệt ra, cô không phải đầu gỗ không biết gì đâu, Hàn Duẫn Nghiên câu dẫn rõ ràng như vậy làm sao cô không hiểu.
Chỉ là....đm nói ra thiệt mất mặt.!
1
26 năm sống trên cõi phiền, Lâm Thi Dĩnh vẫn là cô gứa ngây thơ chong xáng, chỉ cần một nụ hôn thôi cũng đủ làm não cô đông đá rồi, huống chi...
Lúc này điện thoại của Hàn Duẫn Nghiên sáng lên một cái, điện thoại nàng có tin nhắn.
Lâm Thi Dĩnh dựa vào đối phương đang nhắn tin trả lời mà lén lút đánh giá người ta, không trang sức, không phấn son vậy mà nhìn tươi trẻ sức sống hơn nhiều. Hàn Duẫn Nghiên bá đạo dựa vào lòng Lâm thị, ngón tay thon dài linh hoạt soạn tin nhắn.
Nhìn người trong lòng không thèm để ý tới mình, Lâm Thi Dĩnh càng lúc càng lớn mật, ánh mắt nhìn mặt cho đã rồi nhìn xuống cổ, tiếp đó là dòm xương quai xanh. Trên cơ thể con người, cô thích nhất là xương quai xanh, trùng hợp là xương quai xanh của Hàn Duẫn Nghiên rất gợi tình, rất đẹp, rất gợi đòn, vậy nên cô cứ dòm chăm chăm chẳng chịu rời mắt.
"Này Hàn Duẫn Nghiên, làm gì mà da vẻ cô tốt dữ vậy?" Lâm Thi Dĩnh can đảm chọt chọt mặt đối phương, trừ xương quai xanh mê người ra, cô lại phát hiện thêm một điểm mê hoặc khác của Hàn Duẫn Nghiên, da vẻ tốt thế này nên đi quảng cáo nha.
Nói đến thì cũng phải nhắc, cô nếu không tích cực sử dụng mỹ phẩm dưỡng da cùng đi spa định kỳ, thì với loại áp lực công việc này rõ là không dám đi gặp người khác đâu.
"Trời sinh đã vậy rồi." Không nhìn lên, Hàn Duẫn Nghiên cũng không thèm chấp cái tay kia đang chọt chọt mình, chỉ là giọng điệu này thiệt là muốn làm người khác đập hội đồng cho một trận.
"Dừng.! Tự luyến quá rồi đó."
"Quá khen rồi."
Gửi tin nhắn xong, Hàn Duẫn Nghiên đặt điện thoại lên bàn, nàng nhắm mắt thả lỏng sống lưng, đường cong của lưng và lồ ng ngực của Lâm Thi Dĩnh rõ ràng là rất tương xứng.
Bởi vì bị tóc ướt cứ xẹt xẹt qua cổ, nên Lâm Thi Dĩnh thấy cổ có chút ngứa ngáy rồi.
"Hàn Duẫn Nghiên" Lâm Thi Dĩnh nhẹ nhàng đẩy người trong lòng ra "Tóc cậu còn ướt này, đi sấy đi."
"Ừm ừm."
Tuy là nói vậy cơ mà Hàn Duẫn Nghiên rõ là không có ý đi sấy tóc đâu, cô đang lim dim sắp ngủ tới nơi rồi.
"Cậu cứ như vậy sẽ cảm đấy, mau đi sấy tóc." Đẩy thêm một cái, giọng điệu của Lâm Thi Dĩnh nghiêm túc hơn một chút.
"Tôi đang mệt lắm." Ương bướng lắc đầu một cái, Hàn Duẫn Nghiên không chịu đứng dậy, giọng nói vừa nũng vừa oán hờn. "Hôm nay bay rất lâu đó, mệt muốn chết luôn ý."
Quan sát tỉ mỉ có thể thấy, Hàn Duẫn Nghiên thật sự rất uể oải.
Có điều, có mệt cũng nên đi sấy khô tóc chứ. Cơ thể đang mệt sẽ càng dễ bị cảm.
"Máy sấy của cậu ở đâu? Tôi giúp cậu sấy khô tóc."
Suy nghĩ một chút, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất.
"Không muốn mà ~" Hàn Duẫn Nghiên mở mắt nhìn Lâm Thi Dĩnh chằm chằm, sau đó lại lỳ lợm lắc đầu thêm một cái. Bắt nàng bỏ cái đệm thịt ấm áp này, nàng hờn chết cũng không chịu đâu. (Giời ôi, T^T Nghiên, em có cần đáng yêu vậy không? T^T ~)
1
"Ngoan, nghe lời đi." Lâm Thi Dĩnh y như đang dỗ trẻ "Bị cảm thì sao?"
"Aiz~"
Đi tới chỗ Hàn Duẫn Nghiên chỉ, Lâm Thi Dĩnh đem máy sấy tóc ra, lúc đi ra ngoài đã nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên dựa vào ghế, như đưa nhỏ mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười thuần khiết hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Tiếng motor vang lên ong ong trong phòng khách, hai người không nói tiếng nào, ngón tay Lâm thị nhẹ nhàng luồn vào tóc của đối phương.
Trong lúc lơ đãng, tay Lâm Thi Dĩnh khẽ chạm nhẹ vào da của Hàn Duẫn Nghiên, làm nàng khẽ rùng mình.
"Lạnh sao?"
Hàn Duẫn Nghiên lắc lắc đầu.
Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ nhu mì này của Hàn Duẫn Nghiên, Lâm Thi Dĩnh tức thì bị một loạt cảm xúc ngọt ngào ấm áp len lõi vào não, tay cũng vì vậy mà nhẹ nhàng hơn.
Hàn Duẫn Nghiên không chỉ da thịt tốt, mà tóc cũng tốt vô cùng, mềm mại mượt mà kinh khủng khiếp, ngay cả mấy sợi bị chẻ ngọn cũng rất ít thấy.
Lâm thị tự nhiên nhớ tới trào lưu trước đây