Lần nói chuyện này, Lâm mama đối với Hàn Duẫn Nghiên cực kỳ yêu thích. Mà Hàn Duẫn Nghiên cũng từ lần này biết được chuyện không muốn ai biết của Lâm Thi Dĩnh.
Trò chuyện vui vẻ thời gian trôi qua rất nhanh, chuông báo thức nhắc nhở thời gian ăn cơm chính là tiếng hót vang của cái bụng Lâm Thi Dĩnh.
Đối với ánh mắt của hai người kia, Lâm thị không những không xấu hổ, cô dỏng dạt ngẩng đầu, hiên ngang lẫm liệt "Đói rồi."
Hai người nhìn đồng hồ, sắp 12h rồi, hèn chi bụng của Lâm Thi Dĩnh lại vang lên tiếng quá.
"Aiz nha~ không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn đi" Không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm mama dẹp luôn cái ý định ở nhà nấu cơm rồi, bởi vì bà biết trong tủ lạnh của bảo bối bà không có cái gì có thể nấu thành đồ ăn đâu. "Tiểu Nghiên, con cũng đi chung đi."
Hàn Duẫn Nghiên gật đầu đứng lên "Dạ, để con về thay đổi quần áo." Nàng từ lúc xuống máy bay đã trực tiếp tới nhà Lâm Thi Dĩnh, người vẫn mặc trang phục tiếp viên hàng không.
"Được được, không cần gấp gáp làm gì." Lâm mama phi thường hiểu ý, sau đó dùng chân đá đá người sắp chết Lâm Thi Dĩnh "Tiểu Dĩnh, con cũng mau rửa mặt thay quần áo đi. Mặc đồ ngủ như vậy muốn ra đường hả?! Nhanh, đừng để người khác chờ."
Đây là mẹ ruột hả?? Sao đối xữ khác biệt vậy???
"Mẹ.! Con bị thương mà.!"
Lâm mama nhíu mày "Thì sao?"
Lâm thị cắn răng "Vì vậy nên con nghĩ mọi người nên mang cơm tới đây giúp con, hoặc kêu thức ăn ở ngoài tới cũng được.!"
Lâm mama nhàn nhạt hỏi: "Xin hỏi cái bụng của ai vừa kêu đó?"
"Ọt"
Có một âm thanh vang lên thay đương sự trả lời.
Ba người trên sinh đồng thời nhìn người nãy giờ yên lặng Lâm baba.
"Thật ngại quá." Lâm baba đẩy gọng kính, mặt điềm tĩnh.
Có điều Lâm Thi Dĩnh rất thích cười trên đầu người khác, cô đắc ý khoanh tay "Xem đi xem đi, có phải một mình coi đói bụng đâu."
Nghe chồng mình cũng kêu đói bục, Lâm mama lại tiếp tục đá đá Lâm Thi Dĩnh "Nhanh lên nhanh lên, cha con cũng đói bụng rồi kìa."
Hàn Duẫn Nghiên cẩn thận nắm lấy Lâm Thi Dĩnh, giọng điệu như dỗ con nít "A Dĩnh, nhanh một chút. Tối cũng đói bụng,"
"Cậu cũng đói?"
Hàn Duẫn Nghiên gật đầu "Sáng nay bay sớm, chưa có ăn."
Lâm Thi Dĩnh nhíu mày, cô đói thì không sao, nhưng để Hàn Duẫn Nghiên tiều tụy thì không được, vậy nên cô không nháo nữa, dựa vào tay của Hàn Duẫn Nghiên, cô đứng lên, Hàn Duẫn Nghiên còn định dìu Lâm Thi Dĩnh vào phòng thì đã bị Lâm Thi Dĩnh đẩy ra nói "Tôi tự đi được, cậu mau thay quần áo đi."
"Một mình cậu ổn không?" Hàn Duẫn Nghiên đánh giá cục bọt bự chà bá dưới chân, xin lỗi nàng phải nghi ngờ thôi, dù sao người trước mắt đầu óc không bình thường mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Hồi còn đi học, trường tổ chức đại hội thể thao, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người chân trái tự vấp chân phải sau đó ngã chổng mông, còn hại người đứng bên cạnh bị liên lụy. Mà bất hạnh thây, người bị liên lụy chính là nàng, Hàn Duẫn Nghiên.!
1
Ánh mắt hoài nghi này thật sự đả thương lòng tự ái.
Lâm Thi Dĩnh giọng điệu khoan thai "Đương nhiên có thể, nếu không thì lúc nãy ai mở cửa cho cậu?"
Lâm mama vỗ vỗ tay Lâm Thi Dĩnh "Mẹ là muốn con rèn luyện thể lực thôi nha~"
"Được rồi, tiểu Nghiên trước đi thay quần áo đi. Vừa bay xong mệt mỏi thế mà, đứa nhỏ này để dì đỡ là được rồi. Con mau mau đi đi." Lâm mama đi qua đỡ lấy Lâm thị, bà nhìn Hàn Duẫn Nghiên nở nụ cười thân thiết như trưởng bối.
Nếu gia trưởng của đối phương đã nói vậy, Hàn Duẫn Nghiên cũng sẽ không cố chấp.
Làm việc trong bầu trời, tay chân nhanh nhẹn đã thành thói quen, lúc làm việc phải tỉ mỉ, thay quần áo cùng trang điểm cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng đương nhiên cũng phải tỉ mỉ.
Gõ cửa nhà Lâm Thi Dĩnh lần thứ hai, Hàn yêu nghiệt tốn không tới 10 phút đã xong xuôi. Vậy nên lúc Lâm baba nhìn thấy người đứng cạnh cửa, ông cũng có chút giật mình.
"Chào chú." Hàn Duẫn Nghiên trước sau lễ phép.
Cởi ra đồ tiếp viên, nàng lần này chọn t-shirt trăng, quần short, tóc nâu buộc đuôi ngựa, cả ngươi tràn đầy thanh xuân.
"Nhanh vậy con." Câu nói kinh ngạc này là của Lâm mama, bà còn nghĩ ít nhất phải 20 phút cơ.
"Dạ."
Lâm mama nhìn quần áo của Hàn Duẫn Nghiên gật đầu hài lòng. "Tiểu Dĩnh cũng nhanh ghê, cơ mà mấy đứa làm sao mà thay quần áo nhanh dữ vậy?
"Đó là tại vì quần áo của mẹ quá nhiều đó" Lâm thị dựa vào tường.
"Phụ nữ không ngại nhiều quần áo, là tiểu Dĩnh con quần áo ít thôi."
Thật sao? Cái tủ quần áo chà bá thế này còn ít sao???
Lâm Thi Dĩnh lặng yên, sau đó đi lên đứng kế Lâm baba, cô không muốn nghe thuyết giáo đâu.
"Quần áo của cậu kìa." Hàn Duẫn Nghiên đi lên trước, rất tự nhiên chỉnh lại vạt áo cho Lâm Thi Dĩnh.
Hôm nay Lâm Thi Dĩnh mặc áo trắng không tay, khoát ngoài là áo len đen mỏng, chân bó bột nên cô mặc quần short ngắn rộng rãi.
Lâm Thi Dĩnh thấp giọng nói câu cám ơn.
Hành động của Hàn Duẫn Nghiên rất thân mật, làm cho Lâm thị cứ cảm thấy ngọt đến sâu răng, cơ mà bên cạnh vẫn có hai người đang sống sờ sờ ra nha, còn là cha mẹ của cô nữa, hơn nữa bọn họ cũng chưa biết chuyện, mấy cái hành động này làm cô cảm thấy có chút bất an, cô sợ cha mẹ nhìn ra gì đó.
Hàn Duẫn Nghiên chỉnh quần áo xong liền rút tay về, chuyện Lâm Thi Dĩnh lo lắng, nàng thấy không cần thiết. Nếu người ngoài nhìn thấy cùng lắm chỉ thấy hai người tình cảm bạn bè tốt. Hai người phụ nữ thân mật thì có làm sao?
Ra khỏi cửa, Hàn Duẫn Nghiên đội cho Lâm Thi Dĩnh chiếc nón lưỡi trai. Cứ coi như là đang ngụy trang đi.
Chỉ tiếc cái chân băng bó này quá bắt mắt, hơn nữa khí chất là một loại không thể che giấu, vậy nên chuyện bị người khác nhận ra là điều sớm muộn.
Bốn người chọn một quán cơm nhỏ, trang trí bên ngoài cũng coi như được, quan trọng là nơi này riêng tư và cơm ăn không tệ.
"Đến đây, ăn nhiều một chút." Lâm mama gấp thịt gà bỏ vào chén của Hàn Duẫn Nghiên.
"Cám ơn dì." Nhiệt tình quá làm Hàn Duẫn Nghiên có chút chịu không nổi, nếu là người khác, nàng có thể vung lên đôi mắt hình viên đạn để người