Sinh đôi là được thần chúc phúc cũng đồng thời mang trên người lời nguyền.
Sinh đôi là một dạng hai tâm hồn chia nửa trên hai người, không có bất kỳ ai trên thế giới này hiểu mình hơn người kia, không có bất kỳ ai thay thế được, cũng không ai có thể chen giữa cảm tình cả hai.
Lâm Thi Dĩnh đã từng hạnh phúc, đã từng vui vẻ, cô từng có một gia đình viên mãn, thông minh, xinh đẹp, nhiều người ghen tỵ mơ ước, và...điều làm cô tự hào nhất trần đời này, chính là có một người rất rất hiểu cô, người đó là chị gái sinh đôi của cô....Lâm Thi Kỳ.
Trái ngược với Lâm Thi Dĩnh hiếu động hoạt bát, Lâm Thi Kỳ và Lâm Thi Dĩnh tuy khuôn mặt giống nhau, nhưng tính cách khác xa, trên người Lâm Thi Kỳ làm người ta có cảm giác vừa điềm đạm, vừa hiền thục.
Hai người, một nhất động, một nhất tĩnh cùng nhau tồn tại, nhưng mà lại chẳng có mấy ai biết sự tồn tại của nàng, giống như ông trời sợ mồm miệng người đời, Lâm Thi Kỳ không có một cơ thể hoàn mỹ, nói cho đúng là thân thể không nguyên lành.
Nàng có bệnh tim bẩm sinh, Lâm Thi Dĩnh giống như đã cướp mất đi tất cả quyền được vận động của nàng từ khi còn trong bụng mẹ, dù là chậm rãi đi bộ cũng làm Lâm Thi Kỳ thở hồng hộc, vậy nên đâu thể trốn chạy khi ở trên đường.
Chạy, trước giờ đối với nàng đó là ước mơ xa xỉ.
Nàng rất giống búp bê bằng sứ dễ vỡ mong manh, Lâm Thi Kỳ cũng bởi vì vậy rất ít khi ra đường, càng không thể đến trường đi học.
"Thi Kỳ, em về rồi."
Khai giảng trường cấp ba không kéo dài như cô nghỉ, Lâm Thi Dĩnh vừa về nhà đã chạy vào phòng của mình. Nơi đó có người chờ cô.
"Đã là học sinh cấp ba rồi đấy, vội vàng cái gì." Nữ sinh tóc dài trong phòng đặt quyển sách xuống, nàng khẽ mìm cười.
Lâm Thi Kỳ nhìn mái tóc rối tung của em gái, sinh đôi sao mà trái tính trái nết nhau thế nhỡ?
Bị trêu về vấn đề hình tượng thường ngày, Lâm Thi Dĩnh từ lâu đã quen rồi, mười lăm năm nay, chuyện gì cũng bị người trước mắt nhìn thấy, chỉ là hình tượng thì có là gì.
"Sao rồi? Trường học thế nào?"
"Cũng không có gì, gần như giống trong tưởng tượng ý." Lâm Thi Dĩnh đi lên trước, giựt sách trong tay chị gái, mắt to mắt nhỏ nhìn đối phương.
Cô biết mà, thế nào cũng là loại sách này.
"Thi Kỳ, chị đọc sách bao lâu rồi?!"
Lâm Thi Dĩnh không hiểu,loại sách khô như ngói này mà đối phương lại có thể đọc say sưa ngon lành, thậm chí còn không buồn ăn ngủ.
Lâm Thi Kỳ rất thích âm nhạc, có lẽ để bù đắp chuyện không thể ra khỏi nhà, nàng chỉ có thể gửi tâm sự vào âm nhạc.
Nếu không phải bởi vì thân thể này, Lâm Thi Kỳ rất có thể trở thành ca sĩ, một viên ngọc sáng lấp lánh giữa biển người.
Lâm Thi Dĩnh luôn cảm thấy, chính mình cướp đi sự chú ý của chị gái.
"Chị vừa xem thôi mà."
Câu này Lâm Thi Dĩnh nghe qua mấy chục lần rồi.
Lâm Thi Kỳ cẩn thận đem nhạc sách nhạc lý vừa mua cất đi.
"Em chưa kể cho chị nghe bế giảng hôm nay ra sao nha? Có quen được bạn mới chưa nè?."
"Hổng có gì đặc biệt, vừa mới vào trường mà nên chưa có quen ai hết ý. Chỉ là đúng là có chuyện đặc biệt á, chị muốn nghe không?"
"Chị của em mà em cũng dám giỡn mặt hả?" Lâm Thi Kỳ thẳng người vờ tức giận.
Lâm Thi Dĩnh cười khanh khách "Để em kể, lớp em có một bạn rất đẹp luôn đó, nói như nào ta, kiểu như y như nữ thần vậy ấy."
"Nữ thần?" Rất hiếm có nha, từ trong miệng Lâm Thi Dĩnh nghe được lời khen đối với người khác. Gien của nhà họ Lâm không tệ đâu, chị em Lâm Thi Kỳ và Lâm Thi Dĩnh rõ ràng cũng có tiếng ở vùng này đó.
Lâm Thi Dĩnh gật đầu, cô nhớ tới bạn học xinh đẹp lạnh lùng, hình như tên đối phương là...
"Hàn Duẫn Nghiên, cô gái đó tên là Hàn Duẫn Nghiên á."
Lần thứ nhất, Lâm Thi Kỳ nghe được người tên Hàn Duẫn Nghiên từ miệng Lâm Thi DĨnh.
Thời gian cấp ba, tháng ngày trôi qua rất nhanh, mới vừa lớp mười vào trường chớp mắt đã thành nữ sinh lớp 11.
Mà cũng trong khoảng thời gian này, Lâm Thi Kỳ lần nữa nhập viện, thời tiết mùa này mãi mãi là thiên địch của người mắc bệnh tim
"Thi Kỳ."
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, cùng Lâm Thi Dĩnh còn có hai người không xa lạ gì, Dương Huyên Ngọc và Cố Thanh Sứ.
"Mấy đứa tới rồi."
Người nói chuyện là người ngồi bên giường.
"Chị Nhi."
Dương Tuyết Nhi gật đầu cười, bọn nhỏ này có thể nói là cùng nhau lớn lên.
Dương Huyên Ngọc và Cố Thanh Sứ vừa nhìn thấy Lâm Thi Kỳ đã lập tức nhào lại.
"Hai má tránh ra.! Thi Kỳ là của tui.!"
Hiển nhiên đứa lên tiếng là đứa mang danh bạn xấu Lâm Thi Dĩnh.
"Cút cút cút, con nít thì cút sang bên." Cố Thanh Sứ ghét bỏ phất tay Lâm Thi Dĩnh một cái.
Thái độ này làm sao tránh được việc ăn bạch cốt trảo của ai đó. Dương Huyên Ngọc là người biết điều, chuyện giang hồ để giang hồ giải quyết, cô ngoan ngoãn đứng cạnh Lâm Thi Kỳ gọt vỏ táo.
Lâm Thi Kỳ mỉm cười nhìn mấy người dồi dào sức sống kia, ánh mắt nhìn Lâm Thi Dĩnh lại càng ôn nhu cưng chiều.
"Nếu không phải con nít thì má không cùng Hàn Duẫn Nghiên cự nhau đâu ha.!"
"Tại mẻ mà hôm nay tui mới bị thầy giáo phát hiện trốn tiết đó."
Dương Tuyết Nhi ngồi một bên hứng thú nhìn Lâm Thi Dĩnh và Cố Thanh Sứ quánh võ mồm, ở chung lâu rồi, ba đứa nhỏ này rất hay chọc cười cô và Lâm Thi Kỳ.
Có điều, hôm nay có chút không giống.
Dương Tuyết Nhi phát hiện ra đáy mắt của Lâm Thi Kỳ có gì đó không giống.
Con người ngày thương lóe sáng ôn hòa thì hôm nay có chút u ám, vẻ mặt thống khổ và ngột ngạt kia, nếu không để ý sẽ không nhìn thấy.
Thi Kỳ làm sao vậy?
Ba người trẻ tuổi này còn phải đối phó với cửa ải thi đại học, còn Dương Tuyết Nhi vốn đã đi qua cái ải đòi mạng kia rồi, cô bây giờ là sinh viên, vậy nên khi ba người Lâm Thi Dĩnh đi rồi, cô vẫn còn ở lại.
Có lẽ lúc này ồn ào vui vẻ quá, nên khi ba người kia đi, trong phòng an tĩnh đến đáng sợ.
"Tuyết Nhi." Lâm Thi Kỳ
Giọng nói dịu dàng như gió xuân tháng ba vang lên.
"Tớ đây."
"Cậu, cậu đã thích ai chưa?"
Câu hỏi trực tiếp này làm tim Dương Tuyết Nhi nhảy dựng.
Phát hiện ra rồi sao? Lâm Thi Kỳ phát hiện ra cái gì rồi sao?
Ánh mắt nửa mong chờ nửa sợ hãi, cô nhìn vào mắt Lâm Thi Kỳ, nhưng mà một giây sau đó nội tâm của cô lập tức hứng một gáo nước lạnh. Mắt Lâm Thi Kỳ có chút mê man, không giống đôi mắt to tròn hươu con thường ngày.
Chỉ là, sự mê man này không phải dành cho cô.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Lâm Thi Kỳ đã có người trong lòng.
Nụ cười trên mặt gian nan lắm mởi nặn ra được, Dương Tuyết Nhi xoay người, cô không muốn nàng nhìn thấy cô xấu xí như vậy.
"Ừm, có" tớ thích cậu.
"Cảm giác như thế nào?"
"Đại khái là, nếu không gặp sẽ nhớ, nhìn người ta cười thì mình cũng vui vẻ, người ta khóc mình sẽ thấy đau lòng. Nghe người ta nhắc tên người khác thì lòng giống như bị cắt xéo. Chỉ cần gặp được người ta thì giống như mình đã có được cả thế giới, nói chung cả thế giới chỉ có mỗi người ta, người ta là cả thế giới của mình."
Nói tới đây, nụ cười của Dương Tuyết Nhi