Hàn Duẫn Nghiên mà tức giận thì hậu quả ra sao?
Hậu quả của việc người đẹp tức giận, ai lãnh đủ mới hiểu. Mà đối tượng lãnh đủ chỉ có một người thôi.
Buổi trưa, Lâm Thi Dĩnh chật vật mở mắt, mới vừa mở mắt thì cô lại ước gì có thể tiếp tục bất tỉnh, nguyên nhân cũng không có gì, chỉ là cô cảm thấy từ phần eo của trở xuống, hình như không còn là của mình nữa. Nói đơn giản thế này, muốn xuống giường là cả một vấn đề rồi, thế đấy.!
"Tên khốn kia.!"
Lâm Thi Dĩnh đỏ mặt quát lớn, từ chiều qua đến hừng đông hôm nay, hai người bọn họ vượt qua một đêm hoang đường. Từ ghế sofa đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đến phòng ngủ. Lâm Thi Dĩnh trăm triệu lần không nghĩ tới Hàn Duẫn Nghiên lại có thể kéo dài, lâu, bền, mạnh tới vậy. Dù cho cô đã liên tục van xin đối phương rộng lượng khoan dung, nhưng đối phương lại không thèm buông tha cho cô....
2
Vị trí bên cạnh đã lạnh từ lúc nào, coi ra người ngủ bên cạnh cô đã đi được một lúc lâu rồi, tuy là cách nhau...nhưng mà cô có chút vui mừng. Dù sao bộ dạng này thì...Lâm Thi Dĩnh giật giật khóe mắt, phát hiện chính mình không thể nào ngồi dậy nỗi, nên chỉ có thể rụng rời hi vọng nằm lỳ trên giường.
Bộ dạng này mà để đối phương nhìn thấy, chỉ sợ lại trở thành một trờ cười khác.
Lâm Thi Dĩnh híp mắt, như con mèo nhỏ vuốt vuốt chăn bông, đang lúc này thì thị lực tuyệt vời của cô thấy được vài (chục) vết không được phép tồn tại, vẻ mặt đang lười nhác thích thú bỗng chốc đỏ au.
Ga giường làm lam nhạt có rất nhiều vết yêu dễ thấy, muốn hình nào có hình đó, cần góc nào có góc đó, phạm vi, hình như toàn giường.
Lâm Thi Dĩnh tuy đầu gỗ nhưng rõ ràng biết mấy vết kia là gì, nhìn ở đây một cái, ở kia một cái, cảnh tượng tối qua như đàn ngựa điên chạy rần rần trong đầu.
1
"A Dĩnh, dậy rồi sao?"
Giọng nói quen thuộc vang lên cùng tiếng mở cửa, Hàn Duẫn Nghiên vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy động tác kỳ quái của Lâm Thi Dĩnh.
"Cậu đang tập yoga hả?" Nhìn người một bên ôm em, một bên giật chăn khỏi giường, Hàn Duẫn Nghiên nhướng mày.
2
Hành vi tiêu diệt vật chứng mới làm được nửa, người cô hy vọng không đột nghột xuất hiện lại rất đúng lúc xuất hiện, Lâm Thi Dĩnh cười méo miệng, cố gắng bình tĩnh.
"Không...đúng vậy, muốn luyện tập thân thể chút xíu ý mà."
"Luyện tập thân thể?" Cố ý kéo dài câu nói, ánh mắt Hàn Duẫn Nghiên lóe sáng liên tục, vẻ mặt rõ ràng đen thui "A Dĩnh thật có chí cầu tiến nha, tốt vô cùng luôn ~~~"
Câu nói này hình như bị thím nào đó bẻ cong queo thành cái loại ý khác cmnr.!
"Hihi, có điều." Đột nhiên Hàn Duẫn Nghiên đổi chủ đề, nàng dùng ánh mắt giống như lần đầu tiên gặp mắt quánh giá Lâm Thi Dĩnh "Chỉ là không nghĩ, A Dĩnh lại lõa lồ luyện tập thân thể nha~~~"
Ánh mắt đôi phương hiện ra sự lưu luyến, Lâm Thi Dĩnh cúi đầu, thấy bộ ng ực hoàn hảo trắng nõn của mình hiện ra zõ zàng, thiệt zõ zàng.
"A.!"
"Á.!"
Lâm Thi Dĩnh kêu hai tiếng, tiếng đầu là kinh hoàng, tiếng hai là đau đớn thê thảm.
"Trời ơi.! Eo tui..." Lâm Thi Dĩnh nằm lỳ trên giường, tay phải che eo, bi thương nói.
Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của đương sự không phải giả vờ, nàng vội đi lên trước, giọng điệu lo lắng "A Dĩnh, cậu sao vậy?"
"Eo...." Vừa nói ra một chữ, cô đã hít thiệt sâu một hơi, tay cô run rẩy ấn vào nơi đau nhức, ngũ quan tinh xảo nhăn nhúm lại thành một cục.
"Eo?"
Hàn Duẫn Nghiên lập tức hiểu rõ vấn đề, xưa này chưa biết đỏ mặt là sao thì giờ mặt đỏ ửng.
"Còn không phải tên khốn nào đó.!" Nói đến đây Lâm Thi Dĩnh mặt phẫn hận, cô vô cùng hoài nghi rồi nha, hoài nghi Hàn Duẫn Nghiên là báo thù cô rửa hận cô, nhất định đem cô ăn no ăn sạch. Nếu không phải vậy thì nở nào làm cô xuống giường không nổi.!!!
Hàn Duẫn Nghiên đỏ mặt, giống như làm nền cho Lâm Thi Dĩnh, thật ra nàng đâu muốn vậy, nàng cũng không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ oán giận đôi mắt ngấn lệ của Lâm Thi Dĩnh là nàng lại muốn bắt nạt...
"Lần sau, lần sau tớ sẽ chú ý hơn." Hàn yêu tinh biết lỗi, lần đầu tiên trước mặt Lâm Thi Dĩnh yếu thế.
1
Chỉ là lời nói này lại chạm vào tử điểm của ai kia, Lâm Thi Dĩnh quay đầu hung hăng nói "Còn có lần sau?!" Chỉ là Hàn Duẫn Nghiên không có cự lại, nàng cố ý nhe răng cười.
"Chời.!! Eo của tui, mụ mợ nó, đau quá.!
Trưa tời trưa chật, Lâm Thi Dĩnh với sự giúp đỡ của Hàn Duẫn Nghiên coi như cũng đã ăn mặc chỉnh tề, hai người bọn họ phải về nhà ăn cơm, dĩ nhiên là nhà Lâm gia đối diện.
Lâm mama và Lâm baba biết Hàn Duẫn Nghiên rất ít có ngày nghỉ nên vô cùng thân thiết lôi kéo Hàn Duẫn Nghiên qua nhà ăn cơm.
"Thi Dĩnh, eo con sao vậy?"
Lâm Thi Dĩnh vào nhà vừa đi được vài bước thì Lâm baba đã thấy có gì đó không đúng.
Lâm Thi Dĩnh và Hàn Duẫn Nghiên vô cùng ăn ý nhìn nhau, cô cười cười nói "Chỉ là không cẩn thận té một cái thôi ạ."
"Thiệt ngớ ngẩn mà, vừa sốt xong lại ngã chổng mông thế à.!" Đối với đáp án này của Lâm thị, Lâm baba không có một điểm hoài nghi.
Lâm mama bưng đ ĩa cá từ phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái nói "Được rồi, được rồi, mau tới đây ăn."
Ba người nghe lời ngồi xuống.
Trên bàn ăn, Hàn Duẫn Nghiên chả biết nàng có phải ảo giác hay không, cứ luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn nàng không ngừng đánh giá. Mà khi nàng ngẩng đầu lên thì lại không thể nào phát hiện ra được.
Lúc này, Lâm mama gặp đùi gà cho nàng "Tiểu Nghiên, ăn nhiều một chút, công việc vất vả như vậy phải bồi bổ thật tốt chứ."
Tuy đây là ý tốt, nhưng mà sao đáy mắt Lâm mama cứ có cảm giác hưng phấn khó tả là như nào, loại cảm giác này rất giống lần đầu ở trong quán cà phê nha ==
1
"Cám ơn dì."
Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười, sau đó nàng gấp thịt cho Lâm mama "Dì cũng ăn nhiều một chút ạ."
Nhìn thấy hành động thân thiết này, Lâm mama cười đến híp cả mắt.
So với Hàn Duẫn Nghiên đầu óc mơ hồ, Lâm Thi Dĩnh đương nhiên hiểu được phản ứng kỳ quái của Lâm mama, cô cúi thấp đầu.
"Tiểu Nghiên, con xinh đẹp như vậy chắc đã có bạn trai rồi đúng không?"
Lâm Thi