Đường Ngọc có chút ngây ngốc.
“Ta có thể thấy nàng, A Ngọc.” Hắn nhìn nàng, ôn hòa cười cười, trong mắt tựa như có một tia nắng ấm áp giữa trời đông, “Ta có thể thấy……”
Âm thanh của hắn bình thản mà yên lặng, tựa như cánh yến mùa xuân xẹt qua mặt hồ, tạo nên từng đợt sóng ngầm, bình tĩnh không chút rúng động
Đường Ngọc ngưng mắt nhìn hắn.
Mắt hắn xác thật có thần, đôi mắt nhìn nàng, ôn mắt như nước, mang theo ấm áp trước đây
“Chàng thật có thể thấy?” Chóp mũi nàng đều hơi hơi đỏ lên.
Hắn chậm rãi gật đầu.
Đường Ngọc không nhịn được, nhào vào trong lòng ngực hắn
Trần Thúc mỉm cười, thấp giọng nói, “A Ngọc, còn có người ở đây ~”
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Lưu đại phu liếc mắt nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn Lưu đại phu cười cười.
Lưu đại phu cùng hắn đã sớm quen thuộc, Trần Thúc chậm rãi duỗi tay, chậm rãi, lại chậm rãi khẽ vuốt đầu Đường Ngọc, tựa như đã qua rồi một mùa đông dài khắc nghiệt……
“A Ngọc, để ta nhìn nàng thật kỹ.” Trần Thúc ấm giọng.
Bên tai có tiếng nghẹn ngào rất nhỏ, Đường Ngọc không có buông tay.
“A ngọc, Lưu đại phu còn nhìn nha……” Trần Thúc lại lần nữa ấm giọng
Người nằm trên người không có nhúc nhích, Lưu đại phu nắm tay ho nhẹ hai tiếng, chắp tay với Trần Thúc, an tĩnh lui ra ngoài.
Chờ Lưu đại phu đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn hai người Đường Ngọc cùng Trần Thúc
Trần Thúc ôm nàng ngồi ở trên người, ánh mắt nàng không thể không nhìn về phía hắn.
Trần Thúc mới biết vì sao vừa rồi nàng không chịu buông tay, không phải bởi vì nàng cũng có lúc tùy hứng, mà là bởi vì bây giờ hai mắt Đường Ngọc đỏ bừng, sợ bị người khác thấy.
Hắn mù gần nửa năm, Đường Ngọc không lần nào khóc trước mặt hắn hoặc người khác
Bất luận là trước mặt Lan thúc, Lê ma ma, Phùng thúc hay là trước mặt hắn cùng Sơ Lục, nàng đều ôn hòa, lý trí mà cứng cỏi.
Nhưng kỳ thật đến hôm nay, khi hắn nói hắn chân chính có thể nhìn thấy, cây đao cùn cứa đáy lòng nàng mới chính thức rơi xuống, nước mắt tựa như dây trân châu bị cắt đứt, cho dù trước mặt hắn, rõ ràng vẫn luôn khắc chế, nhưng nước mắt cứ rơi như mưa.
Đáy lòng Trần Thúc phức tạp nói không nên lời, đầu ngón tay ôn nhu xoa khóe mắt nàng, thấp giọng nói, “Ta đau lòng……”
Nàng nhìn nhìn hắn, tận lực khắc chế.
Trần Thúc lại bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng nàng vừa rồi khi hắn chỉ là muốn chọc nàng, nhưng trong mắt nàng rõ ràng xẹt qua một tia thất vọng, đáy mắt mờ mịt, lại cười an ủi hắn……
Trần Thúc thật sự đau lòng.
Hắn chọc nàng làm gì kia chứ?
Nàng vẫn luôn là người lo lắng cho hắn nhất
Mấy tháng qua, nàng cũng không nhẹ nhàng hơn hắn bao nhiêu, lại chưa từng làm hắn cảm thấy gì khác……
Trần Thúc có chút áy náy.
“Đường Ngọc……” Hắn hôn lên mắt nàng, “Không sợ, ta tốt mà.”
Đường Ngọc ôm cổ hắn, vừa rồi vẫn luôn cố gắng ức chế tiếng khóc, giờ phút này bỗng nhiên vỡ òa.
Hắn ôm chặt nàng, tùy ý để nàng ghé vào đầu vai hắn khóc, “Không có việc gì, A Ngọc, không có việc gì……”
Hắn hơi hơi rũ mắt, che đi tối tăm trong mắt
Hắn làm nàng lo lắng……
Trên xe ngựa trở về, hốc mắt Đường Ngọc vẫn còn hồng.
Hắn nhìn nàng cười.
Đường Ngọc bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Nàng chưa bao giờ khóc thành bộ dạng này trước mặt hắn, nghĩ như thế nào đều có chút khó chịu, cũng có chút xấu mặt, cũng có chút không dám nhìn đôi mắt hắn
Nhưng hắn vẫn luôn nhìn nàng, không dời mắt, giống như muốn đem thời gian bỏ lỡ trước đây, tìm về từng chút……
Đường Ngọc nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Trần Thúc ôn hòa cười nói, “Nhìn không đủ a, muốn nhìn thật kỹ, thời gian trước đây nhìn không thấy đều phải nhìn lại……”
Sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ.
“A Ngọc, nàng mảnh khảnh.” Hắn nghiêm túc nói.
Hắn tuy rằng ngày ngày ở cùng nàng cũng không cảm thấy, nhưng chờ khi chân chính nhìn thấy nàng, mới cảm thấy so với thời điểm trước đây khi hắn rời đi, nàng đã gầy một vòng.
Đường Ngọc thấp giọng nói, “Thiếp không có việc gì, chính là ở Đào thành ăn uống không hợp, không thể quen được, chờ trở về thì tốt rồi.”
Trần Thúc biết nàng sợ hắn lo lắng.
Trần Thúc không có nói tiếp, chỉ duỗi tay ôm nàng, lại vén mành lên, cùng nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tới gần nguyên tiêu, trên phố xá đều là người, xe ngựa chạy thật sự chậm, không sợ gió lạnh luồng vào.
Hắn khoác áo khoác, trong xe ngựa còn đốt lửa than, từng trận ấm áp đánh úp lại……
Chợt, mấy chữ "Một phòng bánh" ánh vào mi mắt, Trần Thúc tò mò, “Đây là một phòng bánh chúng ta thường xuyên đi sao?”
Mỗi ngày hắn ở y quán trị liệu xong đều sẽ cùng nàng tản bộ chút thời gian, thời gian dài, chợ rất có rất nhiều nơi hắn đều đi qua.
Tuy rằng hắn nhìn không thấy, nhưng Đường Ngọc sẽ nói cho hắn nghe.
Tiểu Sơ Lục rất thích bánh hạnh nhân của “Một phòng bánh”
Nàng cùng hắn thường xuyên đi mua, Đường Ngọc cũng sẽ nói với hắn, đây là một cửa hàng rất có ý tứ, tên là “Một phòng bánh”, bất luận là bên trong cửa hàng, hay là bên ngoài cửa hàng, trang trí đều dùng chính là bánh, các loại hình bánh khác nhau, lớn nhỏ không đồng nhất……
Hắn khi đó vẫn luôn tò mò, tất cả đều là bánh thì sẽ đẹp như thế nào, nhưng khi chân chính đập vào mi mắt, mới biết được là kinh hỉ.
Đường Ngọc đáp, “Ừhm, chính là chỗ này.”
“Đó là tiệm bánh bao thường đi sao?” Trần Thúc tiếp tục phát hiện kinh hỉ.
Tiệm bánh bao hắn thích, là chỗ cách “Một phòng bánh” không xa, mỗi lần đều có thể tiện đường đi.
“Đúng vậy.” Khóe miệng Đường Ngọc cũng hơi hơi gợi lên.
Có lẽ là hồi tưởng lại đều là chỗ quen thuộc trước đây, mà bây giờ, Trần Thúc lại có thể thấy, tâm tình hai người hoàn toàn bất đồng.
Một phòng bánh, tiệm bánh bao, quầy bán điểm tâm, thuộc như lòng bàn tay……
Bất chợt, trước mắt Trần Thúc sáng ngời, “Dừng xe.”
Những lời này là nói cho xa phu cùng Trần Phong nghe.
Trần Phong vội vàng dừng lại, “Hầu gia?”
Ở góc đường, Trần Thúc nhìn thấy ông lão bán hồ lô ngào đường
Tiểu Sơ Lục thích nhất kẹo hồ lô của ông ấy
Hắn cùng Đường Ngọc vẫn luôn đi đến con phố ông lão bán kẹo