Đến khi Thịnh Liên Húc rời đi, Trần Thúc còn có chút không dám ngẩng đầu trước mặt Đường Ngọc
Chờ đến lúc Lê ma ma dẫn tiểu Sơ Lục đi chơi, Trần Thúc mới vẻ mặt thành khẩn, "Ta sai rồi, về sau ta sẽ không lại nói tới chuyện tức phụ trước mặt Sơ Lục nữa ~"
Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Chàng không thấy được vừa rồi nhị ca, mặt cũng tái đi, rồi sau đó mới nhìn tiểu Sơ Lục cười cười"
Trần Thúc tiếp tục nắm tay ho nhẹ, "Đó là do nhị ca không phản ứng kịp, sau đó phản ứng lại không phải cũng cười rồi, còn nói Sơ Lục nhớ đi Phong Châu! ! "
Đường Ngọc: "! ! "
Trần Thúc ý thức được lại nói sai, "Ta sai rồi, thái độ của ta không đoan chính.
"
Lúc xin lỗi, lần nào cũng đều có thể nói đến điểm này!.
.
Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, nhẹ giọng thở dài, "Trần Thúc, chàng ngày sau tốt nhất có thêm một nữ nhi! ! "
Trần Thúc kinh ngạc, "Vì sao?"
Đường Ngọc nói, "Nếu chàng có nữ nhi, mới đầy một tuổi, có người xúi giục nhi tử của mình nói trước mặt chàng, muốn đi xem tức phụ tương lai, tâm tình của chàng sẽ như thế nào! ! "
Trần Thúc động não một hồi, "! ! "
Đường Ngọc xoay người.
Trần Thúc từ phía sau bế nàng lên, "Ta cảm thấy nàng nói rất đúng! ! "
Đường Ngọc nhìn hắn.
Hắn nghiêm túc nói, "Chính là chúng ta hẳn nên có thêm một nữ nhi.
"
Đường Ngọc: "! ! "
Tối hôm qua mới làm ầm ĩ cả đêm, sáng nay vì đưa Thịnh Liên Húc sinh ra đề tài nữ nhi lại làm ầm ĩ vào sáng sớm, một lát nữa hắn còn đi phòng nghị sự, Đường Ngọc cũng không dậy nổi, hôm nay thật sự không muốn nhúc nhích.
! !
Chờ đến qua buổi trưa, Đường Ngọc mới tỉnh.
Bảo Hương nghe được âm thanh trong phòng, vén mành lên đi vào phòng, "Phu nhân ~"
Đường Ngọc hỏi, "Sơ Lục đâu?"
Bảo Hương đáp, "Hầu gia hôm nay từ phòng nghị sự trở về sớm, cùng thế tử dùng cơm trưa, sau đó cho Lê ma ma nghỉ ngơi, hầu gia tự mình dỗ thế tử ngủ trưa rồi.
"
Trần Thúc dỗ Sơ Lục ngủ trưa?
Chuyện hiếm lạ, Đường Ngọc cười cười.
Bảo Hương tiến lên đỡ nàng, vừa nói, "Mới vừa rồi khi nô tỳ lại đây, còn nghe được trong phòng thế tử có tiếng nói chuyện, hẳn là còn chưa ngủ, tiểu thế tử cùng hầu gia ở một chỗ nói chuyện phiếm ~"
Bảo Hương nói xong liền cười, Đường Ngọc cũng cười rộ lên theo, đoạn thời gian này Trần Thúc vẫn luôn bận rộn, khó khăn lắm bận rộn mới xong, hẳn là muốn dành ra chút thời gian ở cạnh tiểu Sơ Lục
"Ta đi nhìn.
" Đường Ngọc cúi người mang giày.
Bảo Hương hỏi, "Phu nhân không cần ăn thứ gì sao?"
Bảo Hương nhớ rõ buổi sáng nàng chỉ dùng hai miếng cháo, liền vội vàng đi đưa Kiến Bình Hầu thế tử.
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Ta còn chưa đói bụng, lát nữa trở về lại nói.
"
Bảo Hương đáp lời, cũng không nói nhiều.
Thế tử còn nhỏ, hầu gia cùng phu nhân thương thế tử, cho nên tiểu thế tử không có viện riêng, Đông Noãn Các chủ viện chính là phòng của tiểu thế tử, cho nên cách cũng gần, cũng tiện cho hầu gia cùng phu nhân chăm sóc tiểu thế tử.
Lúc Đường Ngọc đến, xa xa vẫn chưa nghe được quá nhiều âm thanh của phụ tử hai người, ngược lại là khi đến gần, mới mơ hồ nghe được chút âm thanh đứt quãng, hơn nữa cũng chỉ là có âm thanh, cũng nghe không rõ ràng lắm.
Đường Ngọc hiểu phụ tử bọn họ nhất
Theo Đường Ngọc lý giải đối với phụ tử hai người bọn họ, hai người hẳn đều gần ngủ rồi! !
Đường Ngọc nhẹ giọng đi vào, chậm rãi khép lại cửa phòng, không phát ra động tĩnh, khi vén mành cũng đều chú ý, đi vào phòng, quả thực thấy phụ tử hai người bọn họ đang chen chúc ngủ một chỗ
Nói chen chúc, là bởi vì tiểu Sơ Lục ngủ bên ngoài, Trần Thúc nằm bên trong, sau đó tiểu Sơ Lục nằm ngang ở cánh tay Trần Thúc, Trần Thúc chiều theo bé, đã bị đẩy đến cạnh giường, còn sợ bé đá chăn, hơn phân nửa chăn đều cho tiểu Sơ Lục, cũng may trong phòng có than ấm cũng không lạnh
Phụ tử hai người ghé vào một chỗ, thần thái động tác đều rất giống.
Khi Sơ Lục vừa chào đời rất giống nàng, sau đó dần dần, càng lớn càng giống Trần Thúc! !
Đường Ngọc có khi nhìn tiểu Sơ Lục, đều hoảng hốt cảm thấy bé lại lớn lên chút, chính là bộ dạng Trần Thúc lúc nàng vừa gặp hắn, khi đó Trần Thúc cũng chỉ có tám chín tuổi
Thoáng một cái, tiểu Sơ Lục gần đầy ba tuổi, lại lớn lên thêm chút nữa, liền thật là tiểu Trần Thúc! !
Đường Ngọc mỉm cười.
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Tháng bảy qua đi, thực nhanh là đến trung thu.
Trước trung thu, Nguyễn Kiệt đã khởi hành về Đài Vận, lần này hắn về chính là vì việc quặng sắt ở Đài Vận, trong Đài Vận còn có không ít việc đều do Nguyễn Kiệt quán xuyến, Nguyễn Kiệt không thể rời đi lâu
Cuối tháng bảy, Nguyễn Kiệt cùng Trần Thúc hàn huyên một lần, khi Trần Thúc kỹ càng tỉ mỉ hỏi tình huống Đài Vận cùng quặng sắt, rồi sau đó nói với hắn, việc quặng sắt tạm thời đừng nóng nảy, chờ Kiến Bình Hầu thế tử an bài người tới.
Nguyễn Kiệt đáp lời
Đầu tháng tám, việc ở Giang thành đều xử lý thỏa đáng, Nguyễn Kiệt khởi hành về Đài Vận.
Trước khi Nguyễn Kiệt về Đài Vận, đặc biệt đến chào từ biệt Đường Ngọc
Đường Ngọc dặn dò, ngoại trừ việc quặng sắt, các việc vốn có ở Đài Vận cũng không thể lơ là, Đài Vận còn không ít bá tánh, việc quặng sắt cho dù muốn nhanh cũng cần thời gian, cần phải yên ổn dân tâm, động tác trước đây không thể dừng lại
Nguyễn Kiệt lên tiếng.
Trước khi Nguyễn Kiệt rời đi, Đường Ngọc vừa lúc đi đưa, trên đường lại hỏi tình hình Đài Vận gần đây, Nguyễn Kiệt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói cho Đường Ngọc nghe, Đường Ngọc gật đầu.
"Thuận buồm xuôi gió.
" Đường Ngọc đưa đến cửa thành.
Nguyễn Kiệt chắp tay, "Phu nhân về đi, Nguyễn Kiệt sẽ chăm sóc tốt Đài Vận.
"
Đường Ngọc gật gật đầu.
Tiểu Sơ Lục cũng phất tay tạm biệt hắn.
Đợi đến khi xe ngựa rời đi, Lê ma ma vui mừng cười nói, "Nếu Chu ma ma còn sống, nhìn thấy hiện giờ Nguyễn Kiệt có tiền đồ như vậy, tất nhiên vui mừng, phu nhân đối với Nguyễn Kiệt có ơn tái tạo"
Lê ma ma tự nhiên nhớ rõ trước khi phu nhân tiếp quản chuyện của Nguyễn Kiệt, Phạm trưởng sử đối với Nguyễn Kiệt nói không được, mà không nói cũng không được, bộ dạng suốt ngày sứt đầu mẻ trán, đến bây giờ, Nguyễn Kiệt rõ ràng vẫn là Nguyễn Kiệt, lại giống như đã thay đổi thành người khác, Lê ma ma và Chu ma ma trước đây đã cùng nhau chiếu cố Trần Thúc, hai người thân thiết, nhìn Nguyễn Kiệt thay đổi, Lê ma ma cũng cao hứng thay Chu ma ma
Đường Ngọc nhìn bà cười nói, "Đó là tự hắn biết phấn đấu.
"
Lê ma ma cũng cười rộ lên theo
! !
Đảo mắt đã tới trung thu tháng tám, năm nay đối với Giang thành mà nói là năm thứ nhất Kính Bình Hầu xưng quân hầu, tục dân gian gọi là đại niên.
Đại niên tiết khánh đều phải rộn ràng bốn phía, để cầu điềm lành.
Cho nên Tết trung thu ở Giang thành năm nay càng náo nhiệt hơn so với bất luận thời điểm nào, không chỉ Giang thành, toàn bộ Vạn Châu, Bình Nam đều là như thế.
Phạm Cù mới lo liệu xong quân hầu đại điển, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu điên đầu với ngày hội trung thu ở Giang thành
Trong ấn tượng của Đường Ngọc, Phạm Cù không có lúc nào không vội! !
Ngày hội trung thu, tiểu Sơ Lục ngồi trên vai Trần Thúc, một nhà ba người đi dạo chợ đêm, tiểu Sơ Lục nhìn cái gì