Lão bà trên xe ngựa, đúng là Nguyên ma ma từ miệng nàng gọi trước đây.
Thấy nàng lên xe ngựa, Nguyên ma ma kinh ngạc nói, "Thế tử phu nhân sao đã trở lại?"
Hơn nữa sắc mặt còn không được tốt, rõ ràng có chút khẩn trương cùng sợ hãi, trong tay đều là mồ hôi......
Nguyên ma ma vội vàng nhìn nhìn bên ngoài xe ngựa, không có người khác, thấp giọng nói, "Thế tử phu nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Sắc mặt Tiếu Lộ trắng bệch, lắc lắc đầu, lại thấp giọng nói, "Nguyên ma ma, Kính Bình Hầu phái một nhánh đóng quân tới hộ tống quân phu nhân cùng thế tử, hẳn là sắp đuổi đến kịp rồi."
Tiếu Lộ nói xong, đầu ngón tay không khỏi nắm chặt.
Nguyên ma ma cũnh chợt lạnh sống lưng, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tiếu Lộ hít sâu một hơi, "Lát nữa ngươi nói với mọi người một tiếng, ngày mai động thủ."
Nguyên ma ma nắm lấy tay nàng, phát hiện tay nàng cũng đang phát run, "Thế tử phu nhân......"
Mắt Tiếu Lộ ửng đỏ, "Nguyên ma ma, tánh mạng cả nhà đều nằm trong tay người khác, chúng ta không có cơ hội lựa chọn......"
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Ban đêm, Tiếu Lộ ở cùng Đường Ngọc, tiểu Sơ Lục muốn nước.
Khi Tiếu Lộ mang nước đến cho tiểu Sơ Lục không cẩn thận làm nghiêng ly, xiêm y tiểu Sơ Lục và Đường Ngọc ướt một mảng lớn.
Tiểu Mễ lấy xiêm y tới, Đường Ngọc thay xiêm y sau bình phong, Tiếu Lộ thay cho tiểu Sơ Lục
Vừa lúc có người khách điếm đưa thức ăn tới, Tiểu Mễ đi nhận
Tiếu Lộ thuận tay đưa xiêm y tiểu Sơ Lục vừa thay cho Nguyên ma ma, Nguyên ma ma tiếp nhận, Đường Ngọc từ sau bình phong đi ra, Nguyên ma ma cũng cầm xiêm y, nói để đưa cho Tiểu Mễ cô nương
Lại chơi thêm chút thời gian, Đường Ngọc cũng mệt nhọc, mang tiểu Sơ Lục về phòng.
Khi về tới phòng, Lê ma ma tới chăm sóc, Đường Ngọc thở dài, "Hai ngày này ban đêm hình như tiểu Sơ Lục đều ngủ rất sớm."
Ngày thường đều phải do nàng cùng Lê ma ma dỗ ngủ, mấy ngày nay lại không có.
"Hẳn là không phải bị bệnh, ngày mai thử nhìn xem, nếu còn như vậy nữa liền tìm một đại phu đến khám?" Lê ma ma hỏi.
Đường Ngọc gật đầu.
Ra bên ngoài, Đường Ngọc ngủ cùng Sơ Lục, Lê ma ma cùng Tiểu Mễ trực đêm.
Trước lúc sắp ngủ, Trần Phong tới ngoài phòng, nói cùng nàng hành trình ngày mai
Đường Ngọc nói nghe hắn an bài, xong việc, Đường Ngọc lại nhìn Trần Phong nói, "Trần Phong, nhiều ngày nay tâm thần ta luôn có chút không yên, tiểu Sơ Lục thích chạy loạn, sợ Lê ma ma cùng Tiểu Mễ đuổi theo không kịp, ngươi cho người nhìn kỹ chút, người bên cạnh hắn không được rời đi."
Nàng cũng không biết vì sao
Trần Phong đáp ứng
Chờ gặp xong Trần Phong, lúc này Đường Ngọc mới cởi áo đi vào giấc ngủ.
Chỉ là khi cởi áo, vừa lúc vuốt chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trước đây, dây đeo thật ra đã được đổi qua, chỉ là đã quên đưa lại tiểu Sơ Lục, Đường Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn bỏ vào túi tay áo của mình trước, ngày mai lại đưa tiểu Sơ Lục
Đêm nay Đường Ngọc dường như gặp một cơn ác mộng thật dài, hôm sau thức dậy như bị bóng đè
Khi Lê ma ma hỏi đến, Đường Ngọc cũng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy là cơn ác mộng, nàng vẫn luôn chạy, có người vẫn luôn đuổi theo
Lê ma ma trấn an, mộng là ngược lại
Đường Ngọc chậm rãi gật đầu, ngày mai hoặc ngày sau, đóng quân Giang thành sẽ tới nơi, nàng duỗi tay xoa xoa mồ hôi tụ trên trán
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, tiểu Sơ Lục ngủ bên cạnh, tâm tình Đường Ngọc cũng hòa hoãn lại
Đoạn đường này mưa đều tí tách tí tách rơi xuống, Bình Nam cùng Vạn Châu đều là như thế, vừa đến ngày xuân, mưa xuân rơi hoài không dứt.
Đường có chút không dễ đi, rất nhanh, xe ngựa lại bị lún vào vũng lầy lội.
Trên đường lần này xe ngựa bị hãm sâu nhất, có cây xà ngang bị gãy mất
Trần Phong nhìn qua, không thể dùng được nữa
Tiếu Lộ nói, "Quân phu nhân ngồi xe ngựa của ta đi, xuống núi liền tới được thành trấn gần nhất rồi."
Đường Ngọc đáp ứng
Xe ngựa hư ở đây, còn không biết phải đợi bao lâu.
Tiểu Sơ Lục cũng chịu lên xe ngựa của Tiếu Lộ chơi.
Trần Phong nhìn nhìn xe ngựa bị lún bùn, dặn dò, "Phía trước cẩn thận chút."
Xe ngựa Tiếu Lộ không thể rộng rãi được như xe ngựa hầu phủ, xe ngựa hầu phủ lớn, có thể chứa được nhiều người, trên xe ngựa hoặc là Lê ma ma ngồi, hoặc là Tiểu Mễ ngồi; còn trên xe ngựa Tiếu Lộ, chỉ có thể chứa được ba người nàng cùng phu nhân, Sơ Lục không thể hơn được, Lê ma ma cùng Tiểu Mễ sẽ không lên xe ngựa
Đường Ngọc ở trong xe ngựa lật xem sách một lát, tiểu Sơ Lục và Tiếu Lộ đang đoán đậu
Đoán đậu, chính là trò chơi đoán chẳn lẽ.
Xem mớ đậu đó là số lẻ, hay là số chẵn, trò chơi này, hài tử có thể chơi thật lâu, hơn nữa chơi không biết mệt.
Tiếu Lộ cùng tiểu Sơ Lục đoán đậu, Đường Ngọc xem sách một lát rồi ngủ gật
Tim Tiếu Lộ nhảy bang bang trong ngực
Rốt cuộc, chờ đến khi Đường Ngọc cùng Sơ Lục đều ngủ, lòng bàn tay Tiếu Lộ đều là mồ hôi
Đoạn đường này, Tiếu Lộ cũng thăm dò rõ ràng thói quen của những người bên cạnh Đường Ngọc, Trần Phong rất cẩn thận, mặc dù biết phu nhân ở trong xe ngựa, cũng cách mỗi hai khắc (30), nhiều nhất là nửa canh giờ cũng sẽ dò hỏi một lần.
Phu nhân lên tiếng, Trần Phong mới có thể cưỡi ngựa rời đi.
Tiếu Lộ đánh giá thời gian không sai biệt lắm.
Lúc này, Trần Phong quả thực lại tới hỏi.
Tiếu Lộ cố ý vén mành lên, lộ ra cảnh tượng Đường Ngọc chống tay ngủ gật, tiểu Sơ Lục nằm trong lòng Tiếu Lộ, Tiếu Lộ nhẹ giọng nói, "Trần thị vệ, phu nhân nói tối hôm qua ngủ không ngon, ngủ ngắn một lát."
Trần Phong gật đầu.
Buông mành xuống, đáy lòng Tiếu Lộ còn thình thịch nhảy, nhưng Trần Phong đã đánh ngựa rời đi.
Thực nhanh, lại non nửa canh giờ qua đi, Trần Phong lại tới hỏi, Tiếu Lộ nói phu nhân còn chưa tỉnh, Trần Phong lại lần nữa cảnh giác nhìn nhìn trong xe ngựa, Tiếu Lộ cũng cố ý vén mành lên cho hắn xem.
Trần Phong xác nhận có phu nhân, không có nói nhiều, nhưng liếc mắt nhìn Tiếu Lộ thêm một cái.
Buông mành xuống, sắc mặt Tiếu Lộ tái nhợt.
Không bao lâu, tới giờ Ngọ, xe ngựa ngừng ở quán trà lạnh nghỉ chân, vừa lúc tùy ý dùng chút thức ăn.
Tiếu Lộ vừa lúc nghe thấy Trần Phong hỏi Lê ma ma, phu nhân gần đây thích ngủ?
Lê ma ma nói đúng
Nghi ngờ trong lòng Trần Phong mới đánh mất một chút.
Tiếu Lộ cũng thu hồi ánh mắt.
......
Chỗ này không bình thường, mưa rơi, bùn đất che lắp ở mặt ngoài, nhưng thực tế đều là hố sâu lầy lội, xe ngựa chạy qua rất dễ bị sụt lún, đặc biệt là trời còn đang mưa, mưa rơi lại lớn, có đi tiếp cũng không an ổn.
Trần Phong cho người thăm dò, phía trước có một ngôi chùa, hỏi qua ý Đường Ngọc, ở phụ cận có ngôi chùa có thể nghỉ chân một chút, lát nữa lại đi.
Trong chùa hẳn là cũng có người gặp tình trạng như bọn họ, không ít xe ngựa đều ngừng ở trong chùa, hẳn là đang đợi một lát rồi sau đó rời đi.
Trong chùa có hơi nhiều người, Trần Phong không dám lơ mà, cho người canh giữ các nơi, nhưng cũng bởi