"Đường Ngọc......!Cô nương?" Những người bên cạnh Lưu Thanh Phong cũng kéo khăn che mặt xuống, kinh ngạc nhìn về phía Đường Ngọc.
Trước đây khi áp tiêu, cùng Đường Ngọc đi Bình Nam, khi đó Đường Ngọc rõ ràng là nam nhân nha, sao.....!sao lại thành cô......!Cô nương?
Tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư......
Đi cùng Lưu Thanh Phong có hơn mười người, lại có năm sáu người đã từng gặp qua Đường Ngọc, đều là tiêu sư lúc ấy nàng đi cùng Lư gia tiêu cục về Bình Nam!
Đường Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày ở kinh thành, sẽ gặp lại những người này trong hoàn cảnh như vậy, nhưng nếu không phải gặp được mấy người Lưu Thanh Phong bọn họ, nàng hẳn là một lần nữa rơi vào tay cấm quân bị áp giải về trong cung, nàng sẽ lại rất khó trốn thoát khỏi tay Diệp Lan Chi, cũng sẽ làm mấy người Văn Quảng hy sinh không công
Đường Ngọc tựa như sống sót sau tai nạn, lại nói không rõ khổ sở ở trong đó.
"Đường Ngọc cô nương, ngươi không sao chứ?"
"Đường Ngọc cô nương, ngươi như thế nào ở chỗ này?"
"Đường Ngọc cô nương, sao lại có cấm quân truy bắt ngươi?"
Chính vào thời điểm thế cuộc rung chuyển, có thể gặp được bạn cũ ngay lúc này, đặc biệt là ở trong tay cấm quân tân triều, tự nhiên càng thêm quan tâm.
Lưu Thanh Phong nhìn nàng một cái, lại nhìn những người kia nói, "Rời đi trước rồi nói."
Nơi này đều là thi thể cấm quân, thực mau sẽ có cấm quân khác đuổi lại đây, nhanh nhất chính là cấm quân tại hợp viện.
Quả thực, người canh gác khẩn trương nói, "Người tới!"
Lưu Thanh Phong huýt sáo, có xe ngựa từ nơi xa chạy tới, nhưng mọi người đều không lên xe ngựa, khi xe ngựa lập tức chạy ngang qua trước mặt, Lưu Thanh Phong nhìn nàng nói, "Đi."
Đường Ngọc đuổi theo, người phía sau cản lại, mấy người đi xuyên qua hẻm, mà cấm quân từ hợp viện ra tới đều đuổi theo hướng xe ngựa vừa chạy.
Đường Ngọc vừa hiểu ra, xe ngựa là để che giấu tai mắt người khác, cấm quân bị xe ngựa dẫn đi, bọn họ mới có thể an toàn rời khỏi nơi này.
Tuy rằng không hiểu đám người Lưu Thanh Phong đi về nơi nào, nhưng đi cùng bọn hắn, hẳn là tạm thời an ổn.
Trước mắt thời cuộc trong kinh vẫn thực loạn như cũ, Đường Ngọc cầm cái ly, vừa uống nước ấm, vừa nghe vài người trước đây trong tiêu cục nói về chuyện trong kinh
Đường Ngọc mới biết Trần Thúc thật sự muốn tấn công kinh thành, cho nên không ít thế gia cùng bá tánh trong kinh nghe hơi mà chạy.
Nghe hơi chạy không phải sợ Kính Bình Hầu công thành, mà là sợ thiên tử phát điên trước lúc thành bị công phá.
Trong kinh có lời đồn, nói thiên tử trước đây khi còn ở An Bắc, đã giết không ít bá tánh An Bắc chạy trốn, không phải lần đầu, cho nên mỗi người trong kinh đều cảm thấy bất an.
Mấy ngày trước đây, còn có thể lần lượt ra khỏi thành.
Bọn họ vốn cũng muốn đi một đường ra khỏi thành, nhưng bởi vì có việc còn chưa có làm xong, qua một đêm, bỗng nhiên trong kinh giới nghiêm, sau đó bất luận kẻ nào cũng đều không cho xuất nhập.
Bọn họ bỗng nhiên bị nhốt ở kinh thành, buổi sáng ra ngoài hỏi thăm tin tức xảy ra chuyện gì, sau đó gặp được Đường Ngọc.
Đường Ngọc bỗng nhiên nghĩ, có phải do bởi vì Văn Quảng cứu nàng ra cung không?
Diệp Lan Chi dự đoán nàng nhất định không kịp ra kinh, cho nên phong tỏa kinh thành, sau đó giới nghiêm, truy tìm bốn phía.
Bởi vì vừa mới nói Trần Thúc sắp công thành, nếu Diệp Lan Chi không có nàng ở trong tay làm lợi thế, rất có thể sẽ bị Trần Thúc bức vua thoái vị......
Trong đầu Đường Ngọc không ngừng nghĩ tới chuyện này
Đường Ngọc cũng nghe từ miệng mấy người này nói, liên lụy bởi náo động trong kinh, Lư gia tiêu cục sớm đã không còn.
Lưu Thanh Phong nói thiên tử hung ác nham hiểm, trong kinh cũng không phải chỗ có thể ở lâu, bây giờ là loạn thế, loạn thế xuất anh hùng, cho nên một ít bọn họ đều nguyện ý trực tiếp đến cậy nhờ Lưu thành.
Cho nên, bây giờ bọn họ là người Lưu thành
Đường Ngọc ngoài ý muốn.
Triệu Văn Vực ở Lưu thành xưng đế, Lưu Thanh Phong đầu phục tiểu hầu tử?
Đường Ngọc nhớ tới lần trước khi thấy tiểu hầu tử, dường như đã thật lâu, hiện giờ, Lưu thành cùng Vạn Châu, tân triều, đã chia ba phần Yến Hàn, hoàn toàn không giống như trước
Mà lần trước nàng gặp mặt Lưu Thanh Phong, là rất lâu về trước, khi ở Miểu thành......
Đường Ngọc đang suy nghĩ, lại nghe mấy người nói, một đoạn thời gian trước, tiêu đầu mang theo hơn hai mươi người bọn họ trở về kinh, tìm hiểu tin tức, cũng làm một ít việc bí mật, kết quả bỗng nhiên gặp trong kinh sinh biến.
Nghe đồn, thiên tử bắt cóc Kính Bình Hầu phu nhân, Kính Bình Hầu giận dữ dẫn binh tiến Bắc thảo phạt.
Cũng không biết lời đồn là thật hay giả.
Nhưng chuyện bọn hắn mới làm xong, còn chưa kịp đi, lại sắp sửa khai chiến, cho nên bọn họ hẳn phải rời kinh, vì vậy hôm nay ra đây tìm hiểu tình huống, không nghĩ tới ở lân cận hợp viện phát hiện rất nhiều cấm quân, tiêu đầu nói nhìn xem sao lại thế này, kết quả nhìn thấy có cấm quân ở bên cửa ôm cây đợi thỏ.
Lại sau đó, người bọn họ nhìn thấy là Đường Ngọc, tất cả đều sửng sốt.
Tiêu đầu nói, cứu người trước!
Vì vậy mới có một màn lúc trước......
Đường Ngọc rốt cuộc biết rõ ngọn nguồn, nhưng có thể ở kinh thành gặp được Lưu Thanh Phong cùng người Lư gia tiêu cục trước đây, là ngoài ý muốn, cũng là may mắn.
Chỗ này là tầng hầm ngầm, cho nên tương đối an toàn.
Nhưng khi có người đến người đi, mọi người vẫn đều không lên tiếng.
Lưu Thanh Phong mới vừa đi hỏi thăm tình hình, cách hồi lâu mới trở về.
"Trước mắt trong kinh cũng không an ổn, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Cấm quân vì sao muốn bắt ngươi?" Lưu Thanh Phong vừa đến, người khác biết tiêu đầu có việc muốn nói cùng Đường Ngọc, đều thối lui.
Lưu Thanh Phong nhớ rõ nàng ở Miểu thành Bình Nam, lúc ấy hắn đi tìm nàng, còn gặp được......
Gặp được vị hôn phu của nàng
Lưu Thanh Phong hành sự thẳng thắng, thích, cũng sẽ không làm ra chuyện chen chân người khác
Cho nên ngày đó từ Miểu thành rời đi, về lại kinh thành
Gặp phải loạn thế, trong kinh nếu đã không thể sống được, không bằng tranh đua một hồi, kiến công lập nghiệp, đổi cách sống khác
Hắn vốn hàng năm chạy tiêu, những việc này dễ như trở bàn tay, cho nên ở Lưu thành lăn lộn, cũng dần dần từ tiểu tốt trước đây không có tiếng tăm gì đến thiên hộ, đến thiên tướng.
Đều là đao thật kiếm thật tranh đua mà có
Lần này đến kinh thành, cũng là phụ trách đón toàn gia một thế gia quan trọng trong kinh đi Lưu thành, việc này cần bí mật tiến hành, nhưng ai ngờ bỗng nhiên phong thành.
Bọn họ đều bị nhốt ở trong kinh.
Càng không nghĩ tới, sẽ gặp Đường Ngọc ở kinh thành
Chuyện của hắn, trước đây người khác đã nhắc tới cùng Đường Ngọc, bọn họ là người Lưu thành, nàng là người Vạn Châu, tuy có lập trường riêng, nhưng bây giờ Trần Thúc cùng Triệu Văn Vực đều đến thảo phạt Diệp Lan Chi, xem như đồng minh tạm thời, hơn nữa, Lưu Thanh Phong làm người chính trực, vừa rồi lại mới cứu tánh mạng nàng, nàng cũng tin được hắn
Đường Ngọc vừa lúc uống xong ly nước ấm trong tay, liền buông cái ly, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, "Ta là Kính Bình Hầu phu nhân."
Đường Ngọc nói xong, trong mắt Lưu Thanh Phong từ hơi kinh ngạc, đến kinh ngạc, đến kinh ngạc ngây người.
Đường Ngọc tiếp tục nói, "Người trước đây ngươi gặp ở Miểu thành, chính là Kính Bình Hầu Trần Thúc."
Trong mắt Lưu Thanh Phong đã hoàn toàn là khiếp sợ!
Kính Bình Hầu Trần Thúc?
Hắn vẫn luôn cho rằng Kính Bình Hầu là kiêu hùng một phương, là người giống như Tấn đế, nhưng khi đó người nhìn thấy, rõ ràng là ôn hòa nho nhã, như công tử khiêm nhường......
Nhưng Lưu Thanh Phong biết Đường Ngọc sẽ không nói dối, chỉ là nhất thời có chút khó tiêu hóa.
Thật lâu sau, Lưu Thanh Phong mới trầm giọng, "Thì ra lời đồn tân đế bắt cóc Kính Bình Hầu phu nhân là thật sự......!Khó trách Kính Bình Hầu sẽ mang binh Bắc phạt."
Lưu Thanh Phong đã gặp Kính Bình Hầu khi ở cùng Đường Ngọc, ánh mắt đều là ôn nhu cùng ái mộ.
Lần này tân triều sợ là đã dẫm tới trên đầu Kính Bình Hầu rồi, thu không nổi cục diện......
Đường Ngọc tiếp tục nói, "Ta bị bắt cóc đến trong cung, trước đây người trong cung đã liều chết cứu ta ra ngoài, vừa rồi bọn họ nói trong kinh giới nghiêm, cửa thành phong tỏa hẳn là bởi vì ta.
Đêm qua ta trốn ở hợp viện, hôm nay cấm quân liền tới hợp viện, nếu không phải gặp được các ngươi, khả năng......"
Đường Ngọc nén giọng.
Lưu Thanh Phong chuyển mắt nhìn nàng, trầm giọng nói, "Đường Ngọc, tốc độ lần này Kính Bình Hầu tiến Bắc rất mau, hẳn là còn khoảng ba ngày nữa liền sẽ đến kinh thành, trước mắt tùy tiện ra kinh không nhất định an toàn, còn dễ dàng bại lộ, không bằng tìm chỗ an toàn, chờ Kính Bình Hầu nhập kinh."
Đường Ngọc gật đầu.
Kỳ thật Lưu Thanh Phong nói, vừa rồi nàng đã nghĩ tới.
Cùng với mạo hiểm rời kinh, bị người bắt được, dùng để áp chế Trần Thúc, còn không bằng tìm một nơi an toàn, vẫn luôn chờ đến lúc Trần Thúc nhập kinh, như vậy kỳ thật là ổn thỏa nhất, cũng là an toàn nhất.
Lưu Thanh Phong đứng dậy, "Ngươi trước cứ an tâm ở chỗ này, ta nghĩ cách thông báo Kính Bình Hầu."
Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn, trong mắt hơi kinh ngạc.
Lưu Thanh Phong nói, "Lần này bệ hạ và Kính Bình Hầu cùng nhau thảo phạt tân triều, lập trường của Lưu thành cùng Vạn Châu cũng không bất đồng, ta giúp ngươi, cũng là giúp Lưu thành."
Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, mắt lộ ra cảm kích, "Đa tạ, Lưu Thanh Phong."
Lưu Thanh Phong lại nói, "Nơi này là biệt uyển của Phó gia ở kinh thành, chỗ tầng hầm ngầm này có thể ẩn nấp, nhưng không cam đoan tuyệt đối an toàn, ngươi ở một chỗ cùng chúng ta trước, nếu đến lúc đó phát sinh ngoài ý muốn, hai ngày này chúng ta nhất định cần rời kinh, ta lại cùng ngươi thương nghị."
Đường