Rất mau, Đường Ngọc phát hiện, Trần Thúc giống lời hắn nói trước đây, buổi sáng sau khi rời đi, cả ngày này đều không xuất hiện
Có đại phu giúp Đường Ngọc sắc thuốc, cũng sẽ đưa tới cho nàng
Tới thời điểm, sẽ bắt mạch cho nàng
Đường Ngọc từ lời nói của đại phu nghe ra được, hắn đi theo đóng quân Vạn Châu phủ tiến Bắc làm quân y, Trần Thúc bảo hắn tới, là bởi vì Trần Thúc không tin đại phu khác, sợ nàng lại có gì ngoài ý muốn.
Quân y sợ nàng sợ hãi, cũng sẽ nói cùng nàng, “Phu nhân đừng lo lắng, phu nhân chỉ vì đụng vào đầu, có một ít máu bầm chưa tan đi, cho nên nhớ không nổi chuyện trước đây, rất nhanh sẽ tốt thôi.
Phu nhân trước đây đã bị động thai khí, nhưng bây giờ cũng từ từ ổn định, qua một hai ngày nữa sẽ có thể đi lại.
”
Đường Ngọc gật đầu.
Quân y lại nói, “Hạ quan trước đây đã gặp qua phu nhân.
”
Đường Ngọc nhớ không được, nhưng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Quân y nói, “Tiệc mùng một năm nọ, hạ quan đưa gia quyến đến Vạn Châu phủ, phu nhân còn cho nữ nhi của hạ quan một cây kẹo hồ lô.
”
Đường Ngọc nhớ không nổi, nhưng lại phảng phất như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó
Quân y đứng dậy, “Phu nhân, ngài sẽ khá lên, có hầu gia ở đây.
”
Đường Ngọc gật đầu.
……
Trước lúc sắp ngủ, quả thực cũng không gặp Trần Thúc, đoán chừng là hắn muốn cho nàng thấy lập trường, không cần sợ hắn, hắn có thể tin được.
Đường Ngọc nằm trên giường, có chút ngủ không được.
Nhớ tới bất luận là Triệu Văn Vực cũng vậy, quân y cũng vậy, hoặc là thị vệ Trần Phong và Trần Hoặc bên cạnh Trần Thúc cũng vậy, đều nói với nàng, tình cảm của nàng và Trần Thúc rất tốt, Trần Thúc đối với nàng cũng tốt……
Nhưng nàng có thể nhớ tới, ngoại trừ ở dịch quán, hắn toát ra vẻ ưa thích nàng, nàng không dám lên tiếng, hai người đan xen vào một chỗ
Hắn là Trần Trường Doãn, cố ý ở nhà cạnh bên tổ mẫu tiếp cận nàng; hắn cũng là Trần Trường Doãn, khi còn nhỏ, ở nhà ông ngoại nàng gặp được Trường Doãn không thích nói chuyện kia, cũng không dám nhìn nàng, khi sinh bệnh dựa vào trong lòng nàng……
Mấy năm thời gian rất dài, nàng bỗng nhiên có chút tò mò.
……
Khi Trần Thúc đi vào, nàng xác thật đã ngủ.
Hôm nay quân y nói với hắn, phu nhân mạch tượng vững vàng, nghỉ ngơi thêm hai ngày, là có thể đi vào kinh.
Hắn nghĩ, hẳn nàng cũng muốn gặp Văn Quảng cùng Triệu Văn Vực.
Nơi này đến kinh thành gần, xe ngựa có thể đi chậm một chút, hắn cũng ở kế bên, sẽ không có chuyện gì, hắn không yên tâm để một mình nàng ở lại nơi này, từ hôm nay trở đi, hắn đi nơi nào, nàng sẽ đi nơi đó
Trần Thúc nhấc chăn lên, giống như thường ngày, chờ nàng ngủ say, nằm xuống bên cạnh nàng.
Trong phòng tắt đèn, chỉ có ánh đèn dưới mái vòm cửa viện ở nơi xa, hơi hơi chiếu chút ánh sáng vào trong
Trần Thúc không muốn ngủ, nhớ tới lúc hắn mù, suốt ngày ho khan, ban đêm khó có thể đi vào giấc ngủ, bởi vì nhìn không thấy, căn bản cũng do không phân biệt được trời sáng hay trời tối
Đoạn thời gian từng tra tấn hắn như thế nào, hắn đều ghi tạc trong lòng.
Là Đường Ngọc.
Đường Ngọc cùng hắn đi qua đoạn thời gian u ám nhất, cũng cùng hắn đi Đào thành tìm thầy trị bệnh……
Hắn ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói, “A Ngọc, Trường Doãn bên cạnh nàng, không sợ.
”
Hắn vùi đầu vào sau đầu nàng
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Sáng hôm sau, khi Đường Ngọc tỉnh, vẫn chưa thấy được Trần Thúc.
Theo nàng suy đoán, Trần Thúc sẽ ngồi ở mép giường chờ nàng tỉnh, nhưng hôm nay không có.
Nàng kỳ thật cũng không nhớ tính tình Trần Thúc, nhưng khi hắn là Trần Trường Doãn, ít nhất cũng ôn hòa nho nhã……
Trong quân không có thị nữ đi theo, Trần Thúc không ở đây, có thôn phụ chiếu cố nàng ăn cơm.
Thôn phụ hẳn có chút sợ nàng, cách có hơi xa, cũng không dám nói, cũng không dám nhìn nàng.
Nàng biết thôn xóm nhỏ bỗng nhiên ra ra vào vào nhiều cấm quân như vậy, ít nhiều sẽ bị dọa, Đường Ngọc tận lực không gây thêm phiền toái cho đối phương
Trong lúc suy nghĩ, mành vén lên, Trần Thúc bưng chén thuốc đi vào.
Đường Ngọc thấy hắn đi vào…… mặt đầy tro bụi……
Trần Thúc ôn hòa nói, “Hôm nay là ta nấu thuốc, nấu không được tốt, bỏ hết hai ấm rồi, đây là ấm thứ ba……”
Đường Ngọc nhớ hắn nói hắn không thích uống thuốc, chỉ ngửi mùi thuốc thôi cũng không quen, bỗng nhiên mặt mày đầy tro bụi nói đã làm hỏng hết hai ấm thuốc, đây là ấm thứ ba, khóe miệng Đường Ngọc hơi kéo kéo…… mà chính nàng cũng không biết.
Trần Thúc nhìn thấy, trong mắt đầy ý cười, nhưng không dám nhắc nhở nàng, tiếp tục nói, “Đặt ở nơi này, để nguội thêm một chút.
”
Đường Ngọc không lên tiếng.
Trần Thúc lại nói, “Ta đi đổi xiêm y.
”
Bộ xiêm y này tẫn hiện bộ dáng chật vật của hắn lúc trước, còn có vẻ mặt nhếch nhác, Trần Thúc đứng dậy ra khỏi phòng, Đường Ngọc nhìn nhìn chén thuốc một bên, nhàn nhạt kéo khóe miệng.
Lại dường như, có thể tưởng tượng bộ dạng chật vật lúc trước của hắn
Một lát sau, Đường Ngọc lại sửng sốt.
Nàng hẳn rất quen thuộc bộ dáng chật vật của hắn, cho nên mới có thể tưởng tượng được như vậy ……
Hắn hẳn là thường xuyên xấu mặt trước mặt nàng
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Ngọc bỗng nhiên có xúc động như chưa bao giờ có, chỉ là, vẫn có chút không dám nhìn hắn.
Khi hắn quay trở lại, thuốc còn chưa nguội, “Hôm nay nói đến tổ mẫu cùng mợ đi.
”
Đường Ngọc không thể không một lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn, tổ mẫu…… Nàng rất muốn biết chuyện tổ mẫu, trước đây Triệu Văn Vực cùng quân y hẳn đều không biết rõ lắm, nàng cũng từng hỏi Trần Phong cùng Trần Hoặc, Trần Thúc bỗng nhiên nhắc tới, nàng đương nhiên muốn nghe, chỉ là —— mợ là chuyện như thế nào?
Cữu cữu đã qua đời, mợ trong miệng Trần Thúc làm nàng ngoài ý muốn, lại cũng làm nàng tò mò.
Nhưng mặc kệ là ngoài ý muốn hay là tò mò, tựa hồ như nàng rất chắc chắn Trần Thúc sẽ không cố tình nói dối lừa gạt nàng, hắn nói, đại để đều là thật sự.
Trần Thúc tuy rằng ngồi ở mép giường, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định với nàng như cũ, sẽ không làm nàng khó chịu.
Lúc nói chuyện, vẫn giống Trần Trường Doãn nàng quen biết, tao nhã như ngọc, mắt mang ý cười, sẽ không làm người cảm thấy không thoải mái, hoặc là, không được tự nhiên.
“Nàng còn có nhớ đôi mắt tổ mẫu cơ bản nhìn không thấy, chúng ta nói dẫn tổ mẫu đi trị đôi mắt không?” Hắn cũng không phán đoán được chuyện ở Miểu thành, nàng nhớ đoạn nào, lại nhớ không được đoạn nào, cho nên hỏi.
Đường Ngọc lại nói, “Ta nhớ rõ.
”
Đó chính là còn nhớ rõ chuyện trước khi đi Đào thành
Trần Thúc liền nói theo nàng, “Chúng ta đưa tổ mẫu đi Đào thành, Lưu đại phu trị hết bệnh mắt cho tổ mẫu, tổ mẫu có thể nhìn thấy nàng”
Có lẽ là kích động, chóp mũi Đường Ngọc ửng đỏ.
Trần Thúc theo bản năng duỗi tay xoa xoa khóe mắt nàng, “Đừng khóc, đại phu không cho nàng kích động, sợ tổn hại thân thể.
”
Đường Ngọc làm như cũng phản ứng kịp, lập tức gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều