Nàng nhớ, lần đầu khi thấy hắn, chỉ là bóng hình nhàn nhạt nhìn lướt qua ở phòng ngoài dịch quán, nghe được tiếng nói hắn thanh đạm
Lại sau đó, là ở khách điếm Quy Hồng trấn, hắn mặc áo ngoài rộng thùng thình, ngữ khí nhàn nhạt, ôm Đường Đường rời đi
Khi trở lại Miểu thành, nàng mở cửa nhìn thấy hắn, trong mắt hắn cũng có kinh ngạc, là ngươi à?
Khi ở bên cạnh tổ mẫu, hắn ôn hòa nho nhã, cũng sẽ nói với nàng một hai câu.
Khi Lưu Thanh Phong tới Miểu thành, hắn bung dù đi ở trong mưa, che dù cho nàng, nói tổ mẫu đang đợi, cũng mời Lưu Thanh Phong vào trong nhà uống trà.
Khi nàng gặp chuyện ngoài ý muốn ở tiệm vải, nghiêng ngả lảo đảo nhào vào lòng ngực hắn, hắn chắn cho nàng một đao, trên xe ngựa nàng băng bó vết thương cho hắn
Hắn bảo nàng dẫn tổ mẫu đi Đào thành trị đôi mắt trước, sau đó hắn liền tới, khi nàng xách rượu hoa quế rượu đứng dưới mái hiên, lại là hắn bung dù đến gần nàng, cũng sẽ ở lúc xe ngựa chạy nhanh tới ôm lấy nàng, nói cùng nàng, một ngày không thấy như cách ba thu.
Sau lưng hắn luôn nói với Đường Đường, hắn là phụ thân, nàng là mẫu thân, bọn họ cũng cùng nhau chăm sóc Đường Đường.
Trên đường đi Mạo thành, mưa to tầm tã, hắn và nàng không hề ăn ý trình diễn đoạn tình khổ gian nan bên ngoài nhà nông hộ, cùng ở dưới mái hiên đó, nàng xác nhận hắn chính là Trần Thúc, hắn cũng thẳng thắn thành khẩn nói thích nàng.
Nàng cùng hắn đi gặp thái nãi nãi, ở chỗ thái nãi nãi mấy ngày, bọn họ tựa như phu thê, sẽ cùng thái nãi nãi chuyện trò, pha trà, đánh mã điếu, còn cùng Lục Miện Thành diễn bài múa rối bóng chọc cho thái nãi nãi vui vẻ.
Bọn họ ôm nhau ngủ, có một khắc tâm động không hiểu nguyên do, có tâm ý tương thông, cũng có lúc xấu hổ quẫn bách
Hắn trộm hôn nàng, ngã đầu liền ngủ, không tình nguyện uống thuốc, lại làm nũng trước mặt thái nãi nãi, cũng chăm sóc Lục Miện Thành, với nàng mà nói, nhìn thấy một Trần Thúc không giống Trần Thúc, mà là một Trần Thúc càng khiến nàng cảm thấy thân thuộc hơn
Rời khỏi nhà thái nãi nãi về lại Đào thành không lâu, hai người lại đi Tệ Châu thành gặp mợ cùng Mậu Chi.
Ở Tệ Châu thành, hắn là Trần Thúc có đảm đương, chu toàn mọi việc, nếu không phải Trần Thúc, mợ và Mậu Chi có lẽ sẽ không gặp lại bà ngoại Mậu Chi, mợ và Mậu Chi cũng sẽ không cùng bọn họ về lại Đào thành.
Chờ đến Đào thành, đôi mắt tổ mẫu thấy rõ, nàng cũng mới biết đôi mắt Trần Thúc đã từng bị mù……
Nàng và Trần Thúc càng thêm thân cận
Và rốt cuộc, bọn họ cũng sắp thành thân.
Đường Ngọc nhớ tới đoạn thời gian đã qua, bỗng nhiên cảm thấy thời gian như thoi đưa, bừng tỉnh như giấc mộng.
Bắt đầu từ ngày mai, bọn họ chính là phu thê.
Đường Ngọc nhắm mắt.
***
Hôm sau tỉnh lại, các hỉ nương đã chờ sẵn trong viện
Ở trong cung, Đường Ngọc quen dậy sớm, thói quen này vẫn luôn không thay đổi, chờ đến khi về lại Miểu thành chăm sóc tổ mẫu, buổi sáng Đường Ngọc cũng đều thức dậy sớm.
Hôm nay Đường Ngọc không cần giống các tân nương tử khác, giờ Dần bốn khắc* là phải dậy, thời gian tương đối dư dả
*Giờ Dần là khoảng giờ từ 3g - 5g sáng; còn khắc thì tui thua, chế gúc gồ hem có nói rõ, aiz
Bên trong Đông Noãn Các có nhĩ phòng, các hỉ nương vây quanh nàng vào nhĩ phòng tắm gội.
Nàng kỳ thật cũng không quen lúc tắm gội có hỉ nương ở đó, nhưng hôm nay là đại hôn, mọi việc đều có hỉ nương hỗ trợ, là vì dính phúc khí.
Hỉ nương được chọn đều có cha mẹ khoẻ mạnh, nhi nữ song toàn, bản thân tướng mạo cùng phúc trạch đều hội tụ trên người.
Ngày đại hôn, hỉ nương tới hầu hạ tân nương tử, đó là đem những phúc khí này cùng không khí vui mừng đều dính lây cho tân nương tử, làm cho tân nương tử ngày sau trong nhà cũng phúc vận song toàn, đây là lý do vì sao hỉ nương tốt khó gặp
Hôm nay, trong viện Đường Ngọc ước chừng có tới bảy tám hỉ nương, Đường Ngọc cũng có chút ngây ngốc.
Có vài người trước đây đã từng gặp, có vài người là chưa từng gặp, nhưng hỉ nương càng nhiều, không khí vui mừng càng tăng.
Tắm gội ra ngoài, các hỉ nương lại vây quanh Đường Ngọc thay y phục
Hỉ bào, Đường Ngọc đã thử qua hai lần, lần này là mặc chính thức, quá trình mặc rườm rà dẫn đến thời gian mặc cũng dài hơn nhiều.
Có hỉ nương dắt góc áo cho nàng, có người xếp làn váy, có người thắt eo, có sửa sang lại cổ áo, trong rối ren lại tự nhiên có trật tự, làm Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, không khí thành thân bắt đầu có chút khẩn trương
Hôm qua hỉ nương đã nói, khi mặc hỉ bào, chỉ mặc đến trung y trước, chờ sau khi trang điểm xong, đến lúc đón dâu, mới có thể mặc đầy đủ hỉ bào, miễn cho nhăn nhúm, hoặc là trên đường trầy rách
Trang điểm tân nương trước đây cũng đã thử xong, các hỉ nương quen tay quen chân
Tân nương tử vốn đã đẹp, trang điểm tân nương rất thuận lợi, tân nương sẵn đẹp nên không cần chỉnh trang nhiều, nhưng để trấn áp được hỉ bào sặc sỡ, tân nương cũng cần được trang điểm đoan trang xinh đẹp, đây hẳn là lần đẹp nhất trong cuộc đời tân nương tử
Đường Ngọc nhìn, cũng biết các hỉ nương bận rộn, mọi việc đều làm theo yêu cầu, không gây phiền, thí dụ như khi trang điểm, mở mắt, nhắm mắt, nghiêng đầu, ngửa đầu, cúi đầu, Đường Ngọc đều phối hợp, trang điểm cũng thực mau.
Lại chờ đến khi mặc đủ hỉ bào, khi trang điểm lần cuối, Đường Ngọc nghe các hỉ nương lén cảm thán, tân nương tử thật quá đẹp, sắc mặt nàng ửng đỏ.
Thời gian rất dư dả, cho nên mọi việc đều vô cùng thuận lợi, không cần hấp tấp.
Lão thái thái đứng từ xa ngoài cửa Đông Noãn Các liếc nhìn Đường Ngọc một cái, tóc mây hoa nhan, răng trắng mày ngài, môi đỏ như hoa, dưới lông mi dày là một đôi mắt như ngọc, diễm lệ động lòng người, đẹp đến tận xương tủy.
Lão thái thái không dám bước lên, sợ chọc nàng khóc làm hư trang điểm, chậm trễ canh giờ.
Đường Ngọc vẫn cảm thấy tổ mẫu ở nơi cửa sổ, chỉ là khi nàng quay đầu lại, cửa sổ đã không còn ai.
Tổ mẫu là sợ chọc nàng thương tâm
Trong lúc suy nghĩ, có hỉ nương ở chỗ tân lang quan tới, vui mừng nói, “Tân nương tử chuẩn bị xong chưa? Tân lang quan chuẩn bị xuất phát đón dâu.”
Đường Ngọc trong Đông Noãn Các cũng chợt khẩn trương lên, các hỉ nương an ủi không khẩn trương, cũng vừa chỉnh trang lần cuối
Chỉnh trang xong, xác nhận không có lỗi, lại mang lên mũ phượng, phủ thêm khăn trùm đầu
Chỗ ở mới không nhỏ, nhưng từ Cẩm Đường uyển ra đến chỗ này, mặc dù vòng một vòng tại tiền viện nhưng cũng thực mau, cơ hồ khi đắp khăn trùm đầu lên, Đường Ngọc đã nghe được tiếng kèn trống đi hướng tới phía này
Là đội ngũ đón dâu tới.
Các hỉ nương còn nhớ an ủi nàng, tân nương tử đừng khẩn trương.
Nàng không thể không khẩn trương.
Trần Thúc cũng khẩn trương.
“Tân lang quan tới đón tân nương tử!” Hỉ nương đối diện gọi một tiếng, đầu ngón tay Đường Ngọc ẩn trong tay áo nắm chặt đi.
Trong phòng, có hỉ nương mở cửa.
Đường Ngọc cúi đầu, từ khe hở của khăn trùm, nhìn thấy Trần Thúc bước chân đi về phía mình, từng bước một, tựa như đạp lên trái tim nàng, làm cho tim nàng đập nhanh hơn, giống như một con thỏ nhỏ
Hỉ nương cười nói, “Mời tân lang quan dẫn tân nương tử bái biệt trưởng bối trong nhà”
Hỉ nương giao một đầu khác của tấm lụa hỉ trong tay Trần Thúc vào tay Đường Ngọc, Đường Ngọc tiếp nhận.
Trần Thúc nắm hỉ lụa, hướng về nàng chắp