Vừa lúc Trần Thúc quay trở lại, thấy hai người bọn họ dường như đang nói gì đó, quan hệ so với vừa rồi đã gần gũi hơn nhiều.
“Nói gì vậy?” Trần Thúc vừa vén vạt áo trước lên, vừa ngồi xuống.
Hà Mậu Chi cười nói, “Uy thúc vừa rồi mới nói với đệ, làm sao quen biết tỷ phu? Rồi ở chung với tỷ phu như thế nào?”
“Nga ~” Trần Thúc hiểu ý cười cười, lại hỏi, “Vậy thúc có nói với đệ, khi lần đầu tiên ta gặp thúc, xiêm y thúc tả tơi, mang theo một đám người, hai ngày không được ăn gì, đứng ngay trước mặt ta mà bụng kêu rột rột, rồi còn ăn hơn nửa kho lương thực hầu phủ chúng ta không?”
Trần Thúc nói xong, Hà Mậu Chi suýt nữa cười thành tiếng
Kết quả Vương Uy nắm tay ho nhẹ hai tiếng, “Đoạn này còn chưa nói.”
Hà Mậu Chi lại nhịn không được phụt cười ra ngoài
Trần Thúc cùng Vương Uy cũng đều cười rộ lên.
……
Gặp nhau một ít thời gian ngắn ngủi ở Cốc thành, ngày thứ hai Trần Thúc dẫn Mậu Chi rời đi, tiếp tục hướng về Giang thành
Vương Uy từ biệt Trần Thúc, Trần Thúc dặn dò một tiếng, “Uy thúc, trước đây Ngụy Chiêu Đình đã đi cùng Kiến Minh đến Mạo thành, gần đây làm việc trong triều, ổn thỏa là trên hết”
Vương Uy chắp tay, “Hầu gia yên tâm.”
Buông mành xuống, xe ngựa rời khỏi Cốc thành.
Chờ đến khi xe ngựa Trần Thúc biến mất khỏi tầm mắt, đám người Vương Uy mới nhảy lên lưng ngựa, đi về hướng ngược lại.
……
Bánh xe cuồn cuộn, tiếp tục chạy về hướng Nam, Hà Mậu Chi nhìn về phía Trần Thúc, “Tỷ phu, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?”
“Tới đây” Trần Thúc mở bản đồ trong tay ra, “Nơi này là Đào thành, chúng ta đi từ Đào thành ra, sau đó đi vòng phía Đông, tới Cốc thành gặp Uy thúc, Giang thành là ở chỗ này, giữa đường chúng ta còn đoạn đường này, vừa lúc có vài vị thúc bá bằng hữu quan trọng, trước khi qua năm cần phải gặp một lần, sau đó lại từ phía Tây về Giang thành
Hà Mậu Chi nhìn nhìn bản đồ, “Miểu thành!”
Trần Thúc gật đầu, “Miểu thành ở chỗ này.”
Hà Mậu Chi bỗng nhiên thở dài, “Muốn đi từ Miểu thành đến Giang thành hơi bị xa nha…… Nhưng mà đi từ Miểu thành tới Đào thành, rồi từ Đào thành đến Giang thành gần hơn rất nhiều.”
Hà Mậu Chi vốn chỉ vô tình nói, nhưng trong lòng Trần Thúc sẵn đã có quỷ, đúng theo câu người nghe cố ý, vì thế Trần Thúc từ từ thở dài, “Đệ nói như vậy hình như cũng có chút đạo lý……”
Hà Mậu Chi không phản ứng lại mà chỉ cười cười.
Trong lòng Trần Thúc thổn thức, cũng không thể vừa gặp mặt đã khiến cho tỷ đệ đi Vạn Châu ngay chứ, vậy không phải lạy ông tôi ở bụi này à?
Hắn thông minh như vậy, đương nhiên biết thực hiện theo tuần tự
Vừa lúc Hà Mậu Chi hỏi, “Vậy tỷ phu, tỷ tỷ cùng tổ mẫu, còn có nương đệ, mọi người đã đến nơi nào?”
Trần Thúc nhớ tới tin tức nhận được hai ngày trước, bọn họ xuất phát ở Đào thành từ mùng bảy tháng chạp, nếu đi nhanh, hẳn là đã tới Nhĩ thành.
“Nhĩ thành?” Hà Mậu Chi tìm thấy trên bản đồ, “Nhĩ thành bên cạnh Vạn Châu.”
Trần Thúc gật đầu, “Đúng, Nhĩ thành ở ngay chỗ tiếp giáp giữa Phong Châu cùng Vạn Châu”
“Oa, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều nơi như vậy ở cùng một chỗ luôn ” Hà Mậu Chi hưng phấn, hắn rất ít khi nhìn thấy bản đồ địa hình hoàn chỉnh như thế này, có núi non sông ngòi, còn có tên các thành trì.
Trần Thúc lại hơi hơi xuất thần, nhớ năm đó thái nãi nãi ở tại Vạn Châu cùng hắn một năm, trước khi thái nãi nãi rời đi, hắn đi đưa thái nãi nãi, một đường đưa đến Nhĩ thành, đều là chuyện rất lâu về trước……
Nhóm Đường Ngọc, xác thật đã tới Nhĩ thành.
Đoạn đường ra khỏi Đào thành, đến địa giới Đào thành, đường đi đều rất thuận lợi, nhưng chờ khi thật sự tới Nhĩ thành, đúng như lời Phạm Cù nói, gặp phải trận bão tuyết hiếm thấy, Đường Ngọc cùng tổ mẫu và mợ ngây người ở Nhĩ thành ít nhất ba ngày.
Phạm Cù cẩn thận là đúng, đường đi Giang thành, lúc nào cũng có thể bởi vì các loại thời tiết ác liệt mà bị đình trệ, cho nên một khi có thời gian, khả năng cần phải gấp gáp lên đường trở về.
Lúc mới đầu, lão thái thái còn chưa có lo lắng, chờ đến khi thấy bão tuyết rơi mãi ba ngày mới dứt, lão thái thái thở dài, “Tuyết thì ngừng rồi, nhưng chỉ sợ đường không dễ đi.”
Lão thái thái sợ trên đường chậm trễ, cuối năm vẫn chưa đến được Giang thành.
Đường Ngọc nắm tay lão thái thái an ủi nói, “Tổ mẫu đừng lo lắng, nơi này có Phạm Cù, chuyện khác không cần chúng ta nhọc lòng.
Trường Doãn đã nói, nghe Phạm Cù, chúng ta không gây thêm phiền là được, chuyện khác cứ để Phạm Cù an bài, trong lòng hắn biết rõ.”
Phạm Cù vốn đang tới tìm Đường Ngọc, nghe câu nói này, ánh mắt hơi giật mình, lát sau ánh mắt lại nhu hòa vài phần.
So sánh với hầu gia, phu nhân xem như bình thường hơn nhiều……
Trong mấy người ở Nhĩ thành, Đường Ngọc xác thật cũng không vội, mà gấp cũng không gấp được
Mấy người Trần Nguyên, Trần Lỗi, còn có Phạm Cù đều nhìn nàng mà làm, nếu nàng gấp, bọn họ nhất định sẽ sứt đầu mẻ trán, nàng không vội, kỳ thật bọn họ cũng đã sốt ruột
Đường Ngọc tĩnh tâm tới làm khăn choàng cổ.
Lão thái thái cười, “Làm cho Trường Doãn sao?”
Đường Ngọc cười nói, “Dạ, trước đó còn không phải nhiễm một trận phong hàn sao? Con tìm Trần Lỗi cùng Trần Nguyên hỏi, bọn họ nói lúc ở Giang thành cũng vậy, đại phu nói hắn vào đông, đặc biệt là mấy tháng này rất dễ sinh bệnh, một khi bệnh thì rất lâu mới khỏi, dù sao rảnh rỗi không có việc gì, cũng ở chỗ này chờ tuyết ngừng, nên cứ làm trước, sau đó lại thêm chút lông dê vào, vào đông sẽ rất ấm.”
Lão thái thái thở dài, “Trường Doãn mà biết nhất định cao hứng.”
Đường Ngọc nói, “Còn không biết làm thành bộ dáng gì đâu, giờ con làm trước, trên đường đi, còn có thể từ từ sửa lại, có xấu thì chỉ xấu chút thôi, cũng không sợ.”
Lão thái thái cười, “Đồ con làm, Trường Doãn làm sao lại ngại xấu?”
Đường Ngọc bỗng nghẹn lời, nhất thời cũng không biết làm sao nói tiếp.
Lão thái thái lại nói, “Nhìn thấy con với Trường Doãn sống tốt, tổ mẫu cũng lan tâm rồi.”
Sắc mắt Đường Ngọc hơi hơi đỏ hồng.
“Không nói gạt con, tổ mẫu thật có chút nhớ Trường Doãn.” Lão thái thái cảm thán, “Hắn không có ở đây, dường như mỗi ngày đều thấy thiếu chút gì đó”
Tổ mẫu cũng cảm thấy như vậy, nàng càng thấy rõ hơn nữa, Đường Ngọc an ủi nói, “Tổ mẫu, không còn mấy ngày nữa là đến Giang thành rồi”
Lão thái thái mỉm cười gật đầu.
……
Qua khỏi ngày thứ tư, rốt cuộc tuyết cũng ngừng rơi, thị vệ trong phủ tới nói, đã thăm dò qua, có thể lên đường, đi chậm một chút là được.
Khi tuyết rơi không lạnh, nhưng khi tuyết tan trời lại có chút lạnh.
Khi xe ngựa lên đường, bên trong xe ngựa lạnh hơn trước đây không ít.
Trong xe ngựa đã bỏ thêm không ít than làm trong xe ngựa ấm áp lên không ít, nhưng cách một khoảng thời gian liền phải đổi gió.
Đi qua khỏi địa giới Nhĩ thành, tuyết ngược lại không còn lớn như vậy nữa
Xe ngựa lại đi thêm 2-3 ngày, liền chính thức tiến vào địa giới Vạn Châu
Vạn Châu là đất phong