Tối qua ngủ cũng sớm hơn mấy ngày trước đây, cho nên buổi sáng mùng một đầu năm cũng có thể dậy sớm.
Buổi sáng, Tiểu Mễ cùng Bình Á tới phòng hầu hạ.
Hôm nay có tiệc mùng một, một lát nữa, một số danh hào cùng quan lại và gia quyến ở Giang thành đều sẽ tới Kính Bình Hầu phủ gặp phu nhân, cho nên hôm nay cần chuẩn bị sớm hơn, trang điểm cùng xiêm y đều phải long trọng chút.
Bọn nha hoàn trong phòng đi vào hầu hạ Đường Ngọc rửa mặt.
Trần Thúc còn ngủ, Đường Ngọc rửa mặt tắm gội cùng trang điểm đều ở trong nhĩ phòng
Tiểu Mễ cùng Bình Á trước kia đều là nha hoàn hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Trần Thúc, vẫn luôn chiếu cố trong phòng, trước đây Lê ma ma an bài thêm bốn nha hoàn nhị đẳng, Bảo Hương chải đầu, Vân Tàng sẽ ấn huyệt xoa bóp, Thảo Diên sẽ hầu hạ trà nước, Tiểu Quả chân tay mau lẹ, mấy nha hoàn vừa được phân đến phòng hầu gia cùng phu nhân, vừa lúc có thể sử dụng được
Khi Trần Thúc tỉnh, bên cạnh đã không còn ai, hơi ấm trong chăn cũng ít, hẳn đã dậy hồi lâu.
Trần Thúc mơ mơ màng màng nhớ tới hôm nay là mùng một năm mới, trong phủ có tiệc mùng một
Hôm qua đón giao thừa, dường như hắn đã rất lâu rồi không có ngủ an ổn sảng khoái trong đêm giao thừa như vậy, sáng nay nằm trong chăn cũng nhớ tới.
Khi chống tay đứng dậy, nghe được có tiếng cười từ nhĩ phòng truyền đến, nhớ tới Đường Ngọc hẳn là đang trang điểm.
Trần Thúc đổi xiêm y sau bình phong, vén mành lên đi vào nhĩ phòng
Bảo Hương mới vừa lau đầu cho Đường Ngọc, Tiểu Mễ cùng Bình Á vừa mặc xong xiêm y cho nàng, Đường Ngọc ngồi trước gương đồng, Bảo Hương chải đầu cho nàng, Vân Tàng xoa dầu vào tay Đường Ngọc
Đường Ngọc hơi không thích, ánh mắt vừa lúc nhìn thấy Trần Thúc đang đi vào nhĩ phòng trong gương đồng
Tiểu Quả nhìn thấy Trần Thúc trước, "Hầu gia.
"
Mấy người đều dừng lại, hành lễ.
Trần Thúc ôn hòa nói, "Cứ làm việc của các ngươi, không cần để ý đến ta.
"
Mấy người cười cười, khi Trần Thúc tiến lên, mấy người tạm thời lui sang một bên.
Nàng ngồi, Trần Thúc đứng bên cạnh nàng, hơi hơi cúi người, vừa lúc gương đồng có thể chiếu ra gương mặt hắn dán vào mặt Đường Ngọc, ấm giọng nói, "Đừng khẩn trương, có Phạm Cù, chuyện trong phủ cùng chuyện ở Giang thành hắn đều rõ ràng, có việc hắn sẽ đến gọi ta.
"
Đường Ngọc khẽ ừ một tiếng.
Trần Thúc duỗi tay nắm tay nàng, nàng nhìn hắn.
Trong gương đồng, một bộ hoa phục hầu phu nhân mặc vừa vặn trên người nàng, tẫn hiện ung dung hoa quý, hắn nhẹ giọng nói, "Đẹp.
"
Đường Ngọc vừa muốn nói gì, hắn lại nói, "Mặc cũng đẹp, không mặc cũng đẹp.
"
Lời Đường Ngọc mới vừa muốn nói nuốt vào trong cổ họng.
Cũng may vừa rồi hắn nhỏ giọng, các nha hoàn cũng không nghe thấy, hai sườn mặt Đường Ngọc vẫn nổi lên một mạt ửng đỏ, "Trần Thúc! ! "
Nha hoàn chung quanh nghe phu nhân gọi thẳng tên họ hầu gia, đều có chút kinh ngạc, rồi lại thấy hầu gia cũng không tức giận, thậm chí có chút dương dương tự đắc, bỗng nhiên phản ứng lại, tình cảm của hầu gia cùng phu nhân còn tốt hơn bọn họ từng nghĩ
Mới vừa nghĩ đến chỗ này, lại nghe phu nhân hờn dỗi, "Chàng đi ra ngoài!"
Rồi sau đó, hầu gia quả thực nghe lời đi ra ngoài.
Mấy người Tiểu Mễ đều kinh ngạc đến ngây người.
Khi Đường Ngọc bỗng nhiên nhớ tới đây không phải là Đào thành, trước mắt cũng không phải là chó Đường Đường, mà là đám người Tiểu Mễ, Bình Á
Đường Ngọc thổn thức trong lòng
Nhưng mấy người Tiểu Mễ lại rũ mi nở nụ cười, Lê ma ma nói không sai, đúng là phu nhân có thể quản được hầu gia! !
Chờ trang điểm xong, khi đi đến trong phòng, Thảo Diên nói hầu gia đi phòng nghị sự trước
Canh giờ này, hầu như các quan viên Giang thành - Vạn Châu phủ đều sẽ dẫn gia quyến tới Kính Bình Hầu phủ, sau đó quan viên đều trò chuyện uống trà trong phòng nghị sự, nữ quyến đều sẽ đến hậu viện gặp Đường Ngọc, ngắm tuyết
Khi Đường Ngọc đến hậu viện, Lê ma ma cùng Phạm Cù đều đã tới, thấy Đường Ngọc theo phía sau mấy người Tiểu Mễ, tất cả đều đi lên đón, Phạm Cù chắp tay, Lê ma ma hành lễ, "Phu nhân!"
Đường Ngọc gật đầu.
Phạm Cù nhìn nhìn canh giờ, "Cũng sắp đến giờ.
"
Lê ma ma là lão nhân trong phủ, đối với trong phủ cùng Giang thành đều quen thuộc, Lê ma ma đi đến cửa lớn hầu phủ chờ đón khách
Phạm Cù thì ở tại hậu viện cùng Đường Ngọc, "Phu nhân không cần khẩn trương, tiếp theo, chính là bái yết theo thông lệ, phu nhân muốn nói đôi ba câu thì nói đôi ba câu, không muốn nói, cứ nhẹ nhàng gật đầu, xem như tiếp đón là được.
"
Phạm Cù nói xong, Đường Ngọc nói được
Thấy phu nhân không hỏi cái gì khác, nếu đặt ở tình hình trước đây, Phạm Cù sẽ cảm thấy phu nhân giống như hầu gia, qua loa cho xong, nhưng đoạn đường đi cùng phu nhân về Giang thành, Phạm Cù đã hiểu được tính tình phu nhân, chỉ cần phu nhân nói được, đại khái đều là trong lòng đã hiểu rõ.
Phạm Cù không hỏi nhiều, sau đó đi theo bên cạnh phu nhân, hành sự tùy theo hoàn cảnh là được.
Đường Ngọc không hỏi nhiều, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì mùng một mỗi năm mệnh phụ trong kinh đều sẽ vào cung bái yết, nàng từng hầu hạ tiệc rượu, cũng từng quản các việc nhỏ không đáng kể lúc bái yết, đều rất rõ ràng, cũng đã thấy qua, người ngồi trên chủ vị lúc muốn đuổi người, làm sao để đuổi mà không tốn sức, lại còn có thể biểu đạt thân thiết, thậm chí làm sao bất động thanh sắc mà vẫn đuổi đi được
Phạm Cù nói điều này, trong lòng nàng kỳ thật đều biết rõ
Giang thành đều là tâm phúc của Trần Thúc
Hôm nay quan viên Vạn Châu phủ đều đi cùng gia quyến tới bái yết, đưa tay không đánh mặt người đang tươi cười, Đường Ngọc biết phải ứng phó như thế nào
Lần lượt, đã có gia quyến quan viên đi vào.
Lúc ban đầu tới chính là phu nhân Cố trưởng sử cùng con dâu.
Ngày trước Đường Ngọc đến Giang thành, Cố trưởng sử đã dẫn phu nhân tới chờ đón, Đường Ngọc đã gặp qua phu nhân Cố trưởng sử.
Cố trưởng sử là đệ nhất nhân của Vạn Châu phủ, lại là trưởng bối của Trần Thúc, phu nhân Cố trưởng sử tới, Đường Ngọc hào phóng tiến lên.
"Gặp qua phu nhân!" Mãn phu nhân và con dâu cùng chào hỏi.
"Mãn phu nhân xin đứng lên.
" Đường Ngọc tiến lên đỡ bà, đám đông người nhìn chăm chú, mặt Mãn phu nhân đầy xuân quang, trước mặt người khác cũng rất có mặt mũi.
"Đây là?" Đường Ngọc hỏi, kỳ thật vừa nãy Phạm Cù đã nói với nàng, là con dâu Cố trường sử, nhưng Đường Ngọc vẫn hỏi, thuận tiện nói thêm với Mãn phu nhân một câu, Mãn phu nhân cung kính nói, "Phu nhân, đây là con dâu Trang thị.
"
Trang thị lại lần nữa hành lễ, "Gặp qua phu nhân.
"
Đường Ngọc gật đầu, "Ngồi xuống nói chuyện đi.
"
Trong hậu viện có ấm đình.
Ấm đình rộng rãi, thích hợp để ngắm tuyết nhất
Phía sau Đường Ngọc, Phạm Cù nhẹ nhàng thở ra, phu nhân quả thật là phu nhân, vô cùng ổn thỏa, căn bản không cần hắn lo lắng nhiều, trong phủ này quả nhiên người cần lo lắng nhiều luôn là hầu gia
Địa vị Cố trường sử ở Vạn Châu phủ tựa như cha nuôi, Mãn phu nhân nơi này ứng đối thỏa đáng, các