Đưa Cố Tới đi, lúc quay trở lại, trong đầu Trần Thúc vẫn là hai câu nói kia của Cố bá
Khi vào phòng trong, thấy Đường Ngọc cùng Đồng bà ở một chỗ.
Đồng bà đang cùng Đường Ngọc chăm sóc tiểu Sơ Lục, cũng trò chuyện cùng Đường Ngọc, “Chăm sóc phu nhân cùng tiểu công tử lâu như vậy, bỗng nhiên phải đi, lão nô cũng luyến tiếc phu nhân cùng tiểu công tử, phu nhân cũng cần bảo trọng thân thể, nhất định không thể làm việc quá mức vất vả.
”
Đường Ngọc cười nói, “Đồng bà yên tâm, Trường Doãn đã trở lại, con chỉ cần chăm sóc tốt cho tiểu Sơ Lục là được, Đồng bà đi trên đường cũng cần chú ý thân thể, thời tiết Yến Hàn lạnh, trên đường về lại Phong Châu đừng để nhiễm phong hàn, sớm một ngày muộn một ngày, cũng đừng có gấp gáp lên đường.
”
Trong lòng Đường Ngọc, Đồng bà không tầm thường.
Trước khoảng thời gian nàng lâm bồn cơ hồ đều do Đồng bà dốc lòng chăm sóc, cũng giúp đỡ mọi việc
Đồng bà cùng thái nãi nãi giống nhau, đều là trưởng bối chăm sóc nàng có thừa
Đường Ngọc ghi tạc trong lòng.
Nghe xong Đường Ngọc nói, Đồng bà thở dài, “Lão nô nhớ rõ, đa tạ phu nhân nhớ.
”
Đường Ngọc lại kêu một tiếng, “Thảo Diên.
”
Thảo Diên tiến lên, đưa đồ cho Đường Ngọc.
Đường Ngọc giao cho Đồng bà, “Đồng bà, nơi này có hai đồ món, là dấu chân nhỏ lúc tiểu Đậu Đậu mới ra đời ấn lên đất, thay con mang cho thái nãi nãi.
”
Đồng bà ngoài ý muốn, “Phu nhân có tâm.
”
Đường Ngọc lại nói, “Đây là bánh táo Đồng bà thích ăn, không đáng giá gì, Đồng bà mang theo trên đường giải sầu”
Đồng bà nhìn nàng, có hơi giật mình, “Phu nhân……”
Đường Ngọc ôn hòa nói, “Chờ ngày sau Sơ Lục lớn hơn chút, lại mang đến Phong Châu gặp thái nãi nãi cùng Đồng bà.
”
Đồng bà vui mừng gật đầu.
“Hầu gia.
” Thảo Diên thấy Trần Thúc.
Đường Ngọc và Đồng ảo cũng nghe tiếng xoay người, “Hầu gia!” “Trường Doãn?”
Trần Thúc tiến lên, cười nói, “Vừa rồi đi đưa Cố bá cùng Phùng thúc.
”
Trần Thúc thấy tiểu Sơ Lục trong nôi đã tỉnh, mở to mắt nhìn hắn, tay chân đều không thành thật, vẫn luôn hoạt động, rõ ràng rất vui vẻ, chỉ là còn chưa cười.
Đáy lòng Trần Thúc tựa như hòa tan, cúi người nhìn nhìn bé, “Cha đã trở lại, nhi tử.
”
Đường Ngọc cùng Đồng bà đều nhịn không được cười.
Mặc dù trời lạnh, nhưng tiểu hài tử cũng không thể suốt ngày ở mãi trong phòng, cũng cần đi ra ngoài hít thở không khí.
Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục trong ngực, che chắn thật ấm áp, tiểu Sơ Lục cũng rất hưng phấn, tiểu Sơ Lục còn nhỏ, Đường Ngọc chỉ có thể ôm ngang.
Ôm lâu rồi sẽ mệt mỏi, Lê ma ma đổi tay.
Đường Ngọc cùng Lê ma ma đi phía trước, Trần Thúc cùng Đồng bà đi phía sau
Đồng bà phải rời khỏi Vạn Châu, Trần Thúc cùng Đồng bà cũng có chuyện muốn nói.
“Thấy hầu gia cùng phu nhân hai người ở chung với nhau, hòa thuận mỹ mãn, lão phu nhân cũng đỡ lo.
” Đồng bà cảm thán.
Trong khi nói chuyện, đã đến bên ngoài viện lão thái thái
Lão thái thái đã ngóng trông chắt trai tới, Đường Ngọc tiến lên, lão thái thái rất nhanh đã bị tiểu Sơ Lục chọc cười.
Trần Thúc cùng Đồng bà nhìn từ xa, bộ dáng người một nhà hoà thuận vui vẻ cũng làm người khác động dung.
Đồng bà ấm giọng nói, “Phu nhân tự tay chăm sóc tiểu công tử, không giống người khác vì cố sủng mà giao hài tử cho nhiều nhũ mẫu chiếu cố, mới ra ở cữ không bao lâu, liền lấy sủng ái của phu quân, sợ bởi vì có hài tử dẫn tới bị thất sủng.
”
Trần Thúc thấp giọng, “Nàng không cần cố sủng, con cũng chỉ muốn một mình nàng.
”
Hắn thích nàng từ rất lâu, trong mắt chưa bao giờ có người khác.
Đồng bà cười, “Hầu gia cùng phu nhân tín nhiệm lẫn nhau, đều không so đo chuyện khác ngược lại càng hay.
”
Trần Thúc cũng rũ mi cười cười.
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Hôm sau, Đồng bà rời đi.
Trần Thúc cho Trần Hoặc tự mình dẫn người đi đưa, trước khi đi, Đồng bà nhìn nhìn tiểu Sơ Lục, lại ôm Đường Ngọc, “Phu nhân, ngày sau gặp lại”
Đường Ngọc rất không nỡ, “Đồng bà, ngày sau gặp lại”
Trần Thúc đỡ Đồng bà lên xe ngựa.
Đồng bà vén mành cửa sổ xe ngựa lên, lại nhìn Trần Thúc nói, “Phu nhân rất tốt, xin hầu gia đối xử tốt với phu nhân.
”
Trần Thúc đáp, “Chắc chắn.
”
Đường Ngọc cũng tiến lên, Đồng ảo lại không nói gì thêm
Nhìn xe ngựa biến mất trong tầm mắt, chóp mũi ửng đỏ.
“Về đi.
” Trần Thúc dắt tay nàng.
Khó được hôm nay tới cửa thành, hai người đã lâu không cùng nhau tản bộ trong thành, vì thế không lên xe ngựa về hầu phủ, mà tay nắm tay, đi bộ về hầu phủ.
“Đồng bà nói gì với chàng?” Đường Ngọc hỏi.
Tháng chạp hà hơi thành sương mù, khi nàng nói chuyện đều có sương trắng
Trần Thúc cười nói, “Bảo ta đối xử tử tế với phu nhân……”
Đường Ngọc hơi hơi khựng
Trần Thúc tiến đến trước mặt nàng, “Phu nhân muốn ta đối xử tử tế thế nào đây? Như tối hôm qua được không?”
Đường Ngọc: “……”
Thấy nàng lại đỏ mặt, Trần Thúc cười cười, cởi áo khoác, khoác trên người nàng.
Đường Ngọc thở dài, “Thiếp không lạnh.
”
Nàng càng sợ hắn bị cảm lạnh.
Trần Thúc nhìn nàng, “Tay đều lạnh cóng hết rồi.
”
Đường Ngọc liền không lên tiếng.
Nhưng xác thật, có áo khoác trên người, lòng bàn tay nàng ấm áp hơn nhiều
Một đường về hầu phủ, bá tánh ven đường nhao nhao chào hỏi, “Hầu gia đã về rồi?” “Hầu gia đi cùng phu nhân?” “Hầu gia hảo, phu nhân hảo!”
Trần Thúc ôn hòa cười cười.
Đường Ngọc nhịn không được cười, nàng vẫn luôn cảm thấy Trần Thúc và bá tánh Giang thành cứ như hàng xóm, đến bây giờ cũng là như thế.
Trần Thúc như vậy, Giang thành như vậy, Vạn Châu như vậy, không hiểu sao đều làm lòng nàng an bình khó tả
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Chờ về đến phủ, Đường Ngọc nhất thời còn có chút không quen, cũng có lúc lơ đãng gọi một tiếng Đồng bà, rồi sau đó mới nhớ tới Đồng bà đã về lại Phong Châu.
Nàng đã quen có Đồng bà ở bên cạnh, còn không biết cần bao lâu thời gian mới có thể quen không có Đồng bà
Thời gian từng ngày trôi qua, tiểu Sơ Lục lớn lên từng ngày, Đường Ngọc cũng từng ngày quen Đồng bà không còn ở đây, nhưng những ngày này lại có Trần Thúc
Đảo mắt, lại tới gần đón năm mới.
Thời gian như bóng câu qua khe cửa.
Trước đây khi còn trong cung luôn cảm thấy thời gian quá dài, mong đón năm mới xong lại mong đón thêm một năm mới nữa, phảng phất như phải luôn mong có năm mới tiếp theo, nhưng ở chỗ này, cùng Trần Thúc, cùng tổ mẫu, còn có tiểu Sơ Lục, tâm cảnh lại hoàn toàn bất đồng.
Tuy rằng cũng có những mâu thuẫn, có khi hy vọng thời gian trôi chậm một chút, năm tháng cứ vĩnh viễn an bình như vậy, ở bên cạnh tiểu Sơ Lục, có khi lại hy vọng thời gian trôi nhanh hơn đi, để có thể nhìn thấy tiểu Sơ Lục mau mau lớn lên, có tính tình gì, có bộ dáng gì……
Mỗi ngày dường như đều có hi vọng mới, nhưng thời gian vẫn như cũ.
Thời gian như vậy qua thật sự nhanh.
Đón năm mới cũng sát bên
Công việc mỗi ngày của Phạm Cù bắt đầu lu bù lên, chuẩn bị chi phí đón năm mới, còn có hàng hóa nhiều năm.
Trước đây trong phủ chỉ có hầu gia, hỏi cái gì cũng đều mặc kệ, hỏi cái gì cũng đều nói ngươi tự định đoạt, Phạm Cù đau đầu, nhưng bây giờ đã có phu nhân, mọi việc có thể thương nghị cùng phu nhân, việc trong tay Phạm Cù cũng được tiến hành đâu vào đấy
Phạm Cù cũng không cần tìm Trần Thúc, từ sổ sách trong phủ, an bài nhân thủ, công việc lớn nhỏ đến chuẩn bị đón năm mới, có phu nhân là đủ rồi……
Trần Thúc cũng mỗi ngày đều ở phòng nghị sự vội vàng việc Bình Nam, khi nhìn thấy Phạm Cù trong viện, Trần Thúc bỗng nhiên phát hiện mình vậy mà đã thật lâu chưa thấy Phạm Cù.
Trước đây Phạm Cù tìm hắn, luôn tìm đến nỗi muốn tử vẫn, bây giờ, Phạm Cù hoàn toàn không tìm hắn, hắn nhìn thấy Phạm Cù còn phải kinh hỉ.
“Mộ Nhiên?” Trần Thúc