Mười ba tháng giêng, Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu tới.
Trần Thúc cùng Đường Ngọc đi ra ngoài hầu phủ nghênh đón.
“Kinh hỉ không?” Viên Liễu mỉm cười
Đường Ngọc liên tục gật đầu, “Kinh hỉ, mọi người tới sao cũng không nghe nói trước gì hết vậy?”
Để bọn họ tiếp đón cho chu đáo hơn
Viên Liễu cười nói, “Nếu là kinh hỉ, đương nhiên không thể nói trước rồi! Chúng ta đến thăm tiểu Sơ Lục nhà các ngươi a.
”
Phàm là lúc ở cùng Viên Liễu, đều cảm giác được không khí xung quanh đều tốt.
Trần Thúc nhìn Đường Ngọc thở dài, “Thế nào? Ta đã nói bọn họ nhất định đến đây phải không!.
”
Hôm nay mới mười ba tháng giêng, khẳng định bọn họ chờ đón năm mới xong mới đi, từ Phong Châu đến Giang thành đi có 10 ngày, hẳn là suốt đêm lên đường.
Đường Ngọc đang muốn mở miệng, Viên Liễu dắt nàng đi vào trước, “Mau cho ta đi xem tiểu Sơ Lục của chúng ta! Ta chờ không nổi nữa ah!”
Hai người Đường Ngọc cùng Viên Liễu xách làn váy chạy trước.
Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc theo ở phía sau, Thịnh Liên Húc nói, “Gần đây chân cẳng thái nãi nãi không tốt, nếu không, bà cũng sẽ tới.
”
Trần Thúc duỗi tay ôm bả vai hắn, “Chờ Sơ Lục lớn hơn chút, bọn đệ mang đi gặp thái nãi nãi.
”
“Vậy thái nãi nãi khẳng định cao hứng!” Thịnh Liên Húc cười.
“Tiểu Sơ Lục ~” Khi Viên Liễu vào phòng, vừa lúc Sơ Lục tỉnh.
Lê ma ma bế Sơ Lục lên tới, đặt trong lòng Viên Liễu
Sơ Lục vừa lúc mở tròn mắt, tò mò đánh giá Viên Liễu.
Viên Liễu thở dài, “Đôi mắt thật đẹp ah ~”
Đường Ngọc cũng tiến lên, duỗi tay sờ sờ trán Sơ Lục
Hẳn là Sơ Lục đã phát hiện mẫu thân mình, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, chớp chớp mắt, cười cười.
“Oa ~” Tim Viên Liễu đều muốn tan chảy
Đường Ngọc cũng là lần đầu tiên thấy tiểu Sơ Lục cười, nhất thời có chút không kịp phản ứng
“Trời ạ, sao lại đáng yêu như vậy chứ?” Viên Liễu hoàn toàn không biết hình dung như thế nào.
Đường Ngọc cũng cười, “Lần đầu tiên thấy hắn cười, hắn khẳng định rất thích tỷ ~”
Trong lòng Viên Liễu càng thích thêm vài phần, “Để ta nhìn xem, bảo bối nhà ai mà đáng yêu vậy chứ? Hắn có tên chưa?”
Đường Ngọc đáp, “Miễn Chi.
”
“Miễn Chi? Trần Miễn Chi?” Viên Liễu gọi một tiếng.
Hẳn do Trần Thúc ngày nào cũng ở trước mặt tiểu gia hỏa gọi như vậy, cho nên nghe được mấy chữ Miễn Chi cùng Trần Miễn Chi, tiểu gia hỏa quả thực dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Viên Liễu.
Viên Liễu hiếm lạ đến không được.
……
Vừa rồi Đường Ngọc cùng Viên Liễu một đường xách váy, nắm tay chạy vào trong nhà
Còn Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc lại vừa đi vừa nói.
“Chuyện trước đây trong kinh, thái nãi nãi đã nói với ta, không ngờ được đại ca lại như thế…… Ngày sau đệ có tính toán gì không?” Thịnh Liên Húc hỏi.
Trần Thúc đáp, “Xuân tuần năm sau, sau khi xuân tuần sẽ đi một chuyến đến Bình Nam, đổi người Bình Nam thành người của mình, ổn định xong, đóng quân cũng cần biến động theo, để Bình Nam cùng Vạn Châu liền thành một mạch, làm tấm chắn cho nhau, cũng không sợ thiên tử tiếp tục mơ ước, Vạn Châu và Bình Nam đều có thể tự bảo vệ mình.
”
Thịnh Liên Húc thở dài, “Cho nên thái nãi nãi lo lắng là lo lắng, nói nếu đệ về lại Vạn Châu thì trong lòng đã hiểu rõ, quả nhiên.
”
Trần Thúc nhàn nhạt cười cười.
Thịnh Liên Húc lại nói, “Trường Doãn, chờ Bình Nam ổn định, đệ cũng có thể tự xưng quân hầu.
”
Hắn có Bình Nam, Vạn Châu, Vương Uy ở Hoài Châu lại đã xem Trần Thúc như quân hầu từ sớm, hơn nữa còn có Phong Châu ủng hộ, quân hầu như Trần Thúc, đã sớm có thể đối địch cùng thiên tử
Thịnh Liên Húc nói, “Thái nãi nãi nói, nếu đệ xưng đế, Phong Châu sẽ ủng hộ”
Thịnh Liên Húc lại nói, “Nhưng đệ sẽ không.
”
Trần Thúc cười.
Thịnh Liên Húc duỗi tay ôm vai hắn, lại giấu đi nửa câu sau, thái nãi nãi còn nói, trừ phi hắn bị buộc đến bước đường cùng……
“Huynh thì sao, Phong Châu có tính toán gì không?” Trần Thúc cũng hỏi hắn
“Yên lặng theo dõi biến hóa đã, Phong Châu, thiên tử tạm thời sẽ không động, nhưng thái nãi nãi tuổi tác cao, thái nãi nãi nói, nếu bà không còn, bệ hạ sẽ động vào Phong Châu đầu tiên, cho nên, nếu đệ xưng quân hầu, Phong Châu dựa vào đệ, ta có thể kê cao gối mà ngủ.
” Thịnh Liên Húc trêu ghẹo.
Trần Thúc cười nói, “Để đệ suy xét, suy xét.
”
Huynh đệ hai người đều cười vang lên.
Tới gần viện, Thịnh Liên Húc hỏi, “Thái nãi nãi lấy chữ nhỏ, đặt đại danh chưa?”
Trần Thúc nói, “Miễn Chi.
”
“Trần Miễn Chi…… Ừm, có mặt mũi.
” Thịnh Liên Húc cảm thán.
Chờ đến khi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Viên Liễu đang ôm hài tử, nhìn thấy Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc đi vào, Viên Liễu làm một tư thế yên lặng, hẳn là tiểu Miễn Chi mới vừa ngủ không lâu, Viên Liễu sợ hai người bọn họ đánh thức.
“Chàng cũng tới ôm một cái……” Viên Liễu yêu thích không buông tay.
Thịnh Liên Húc bế tiểu Miễn Chi, “Giống Đường Ngọc, nhưng đôi mắt lại giống Trường Doãn.
”
Trần Thúc trêu chọc, “Hai người mau chóng sinh một đứa đi a.
”
Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu đỏ mặt
Thịnh Liên Húc cũng nghiêm túc, “Được a, sinh một nữ nhi chúng ta kết thân gia!”
“Chuyện này, phu nhân đệ làm chủ.
” Trần Thúc khoe mẽ.
Trong phòng đều cười rộ lên.
Thịnh Liên Húc không để ý bọn họ, “Ta đây nhìn con rể ta ~”
Trong phòng lại lần nữa cười rộ lên.
“Nếu huynh sinh nhi tử thì làm sao?” Trần Thúc cảm thán.
Thịnh Liên Húc nói, “Vậy xem cháu trai ta a!”
Trần Thúc còn chưa kịp cười, Thịnh Liên Húc lại nói, “Nói không chừng đệ lại sinh một nữ nhi, chúng ta vẫn làm thông gia được”
Lúc này, Đường Ngọc đỏ mặt
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Hôm sau, Viên Liễu cùng Thịnh Liên Húc đi Trường Nhạc uyển thăm lão thái thái.
Tính tình hoạt bát náo nhiệt như Viên Liễu rất dễ ở chung với người khác, cũng dễ được trưởng bối ưa thích.
Hai người đều thỉnh an lão thái thái
Đối phương là Kiến Bình Hầu thế tử cùng thế tử phu nhân, lễ nghi giáo dưỡng đều tốt
Khi ở chung, mặc dù không có Đường Ngọc cùng Trần Thúc ở đây, cũng không làm lão thái thái câu nệ
Bọn họ cũng vấn an Dương thị
Sau đó, lão thái thái, Dương thị, Đường Ngọc cùng Viên Liễu vừa lúc đủ một bàn mã điếu, đều là nữ quyến, Trần Thúc phụ trách bưng trà đổ nước, trong chốc lát ở sau lưng Đường Ngọc nhìn nhìn, trong chốc lát lại sau lưng lão thái thái góp ý vài chiêu, trong chốc lát lại sau lưng mợ phát biểu cảm nghĩ, Thịnh Liên Húc thấy hắn rất thích thú.
……
Qua mười bốn tháng giêng, chính là Tết nguyên tiêu!
Tết nguyên tiêu lần này lại trúng trăm ngày tiểu thế tử, toàn bộ Giang thành đều náo nhiệt vô cùng.
Đến đêm nguyên tiêu, Trần Thúc xốc nỗi đến mức ôm nhi tử đi khắp nơi, ý cười trên mặt muốn thu cũng thu không được, trước đây người khác đều chào hỏi hầu gia hảo, hôm nay tất cả đều chào hỏi tiểu thế tử.
Bá tánh Giang thành đều thân thiết với Trần Thúc, hiện giờ có tiểu Sơ Lục, mối thân thiết này đều đặt trên người Sơ Lục
“Tiểu thế tử hảo!” “Tiểu thế tử!”
Mỗi người đều tiến lên góp mặt, nhiệt tình đến nhìn tiểu thế tử, nhưng lại sợ dọa đến tiểu thế tử, nên đều cách hơi xa.
Trần Thúc thu thập vô số đèn trường minh, đèn trường thọ, đèn trường phúc vân vân.
Viên Liễu cùng Đường Ngọc đi ở phía sau, từ bóng dáng cùng góc nghiêng ngẫu nhiên trên gương mặt, đều có thể nhìn thấy Trần Thúc cười không khép miệng được, xuân phong đắc ý.
Tiệc trăm ngày, người khác đều bày tiệc rượu.
Hắn bày nguyên một cái hội chùa trong ngày hội nguyên tiêu
……
Chờ đến khi về nhà cũng đã khuya.
“Nhi tử ta hôm nay khẳng định rất cao hứng.
” Trần Thúc còn đang đắc ý.
Đường Ngọc không nỡ quét đi hứng thú của hắn
Hôm nay tròn trăm ngày, đầu nhỏ của tiểu Miễn Chi lần đầu tiên được cạo tròn tròn, đáng yêu đến cực điểm.
“Càng ngày càng đẹp.
” Trần Thúc thiệt tình thích.
Đường Ngọc nói, “Tổ mẫu nói, hài tử cạo đi tóc máu mới đẹp.
”
Trần Thúc càng nhìn càng có chút luyến tiếc, "Sao con lại không lớn hơn nữa, ta sẽ dẫn con cùng đi xuân tuần, không cần phải xa con thời gian dài như vậy.
”
Xuân tuần đến tháng ba mới có thể trở về, hắn lại không được gặp phu nhân cùng nhi tử suốt một tháng rưỡi
Đường Ngọc hôn hôn trán hắn, nhẹ giọng nói, “Chúng ta ở nhà chờ chàng.
”
Trần Thúc cũng hôn nàng.
“Tháng ba ta sẽ trở về.
” Hắn duỗi tay vén tóc ra sau tai cho nàng, “A Ngọc, rất nhanh.
”
Đường Ngọc gật đầu.
Hắn hôn lên cần cổ nàng, Đường Ngọc ôm chặt hắn, gặp lại chưa được một tháng, lại phải tạm