Tuy từng lời từng chữ của Trần Thúc là dùng phu nhân của mình hạ thấp chính mình a, nhưng rõ ràng là đang hạ thấp hắn!
Lúc ấy việc an trí những lưu dân này do chính phu nhân Trần Thúc thực hiện, lưu dân chỉ xem Trần Thúc cùng phu nhân như người một nhà, rõ ràng Trần Thúc đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói Phục Châu phủ của hắn khi xảy ra thiên tai thì mặc kệ, còn bây giờ yên ổn thì bỗng nhiên tới đòi người cùng đất
Sắc mặt Du Dương Hầu lập tức khó coi
Trần Thúc lại nói, "Chỗ Đài Vận hoang vu đã lâu, ta vốn cũng không có ý định phải làm lại tốt chỗ này.
Sau đó phu nhân mang thai, ta lại không ở bên cạnh, nàng rảnh rỗi đến chán, liền tiêu hết toàn bộ tâm huyết ở đây.
Phó thúc thúc ngài cũng biết, ta cùng phu nhân tân hôn không lâu liền tách ra, tự nhiên muốn dỗ dành nàng, còn không phải sao, cậu em vợ ta còn ở đây, chính là theo tới nhìn xem chỗ Đài Vận này như thế nào, phu nhân ta còn đang chờ ta đáp lời, còn ta hôm nay mới đến Đài Vận......"
Thanh âm và tình cảm Trần Thúc phong phú, nói đến nỗi Mậu Chi cũng suýt tin hắn, Trần Thúc tiếp tục nói, "Nếu ta nói với nàng, nàng bỏ ra nhiều tâm huyết, vừa ra bạc, vừa ra người, lại hao tâm tốn sức an trí Đài Vận, bỗng nhiên bị một đạo thánh chỉ của thiên tử ban cho Phó thúc thúc, nàng khẳng định không tiếp thu được......"
Trần Thúc một bộ dạng suy nghĩ cho phu nhân, thật sự làm Du Dương Hầu có chút trở tay không kịp.
Trần Thúc chân thành nhìn về phía Du Dương Hầu, "Phó thúc thúc, không bằng thúc cứ từ từ, để ta hỏi ý phu nhân trước....."
Du Dương Hầu nghe xong há hốc mồm, hắn có thánh chỉ trong tay! Vậy mà Trần Thúc còn nói muốn hỏi ý phu nhân hắn?!
Đây là chuẩn bị không nghe theo thánh chỉ?!
Du Dương Hầu bỗng nhiên cảm thấy, mặc dù có thánh chỉ ở đây, nhưng dường như lúc này cũng sẽ không làm Trần Thúc giao Đài Vận ra dễ dàng như vậy.....
Du Dương Hầu thở dài, "Hiền chất, hoàng mệnh khó trái, ta cũng không có biện pháp a, ngươi chớ có làm khó dễ Phó thúc thúc ngươi, nếu thiên tử hỏi đến, hai người chúng ta cũng không dễ giao phó......"
Ý đồ của Du Dương Hầu muốn nói với Trần Thúc, hai người bọn họ đều là châu chấu trên một dây thừng
Trần Thúc lúc này mới dần dần thu lại ý cười, bình tĩnh nói, "Phó thúc thúc, nếu ta mang bá tánh trong Đài Vận đi hết, bạc ta cũng không cấp, ta cũng không để lại người nào ở lại nơi này, Phó thúc thúc ngài chỉ giữ một khối đất hoang thì làm được gì?"
Du Dương Hầu nhìn hắn.
Trần Thúc tiếp tục nói, "Phó thúc thúc sẽ tiếp tục khai khẩn? Hay vẫn để nó tiếp tục bị bỏ hoang? Nếu muốn tiếp tục khai khẩn, Phục Châu phủ cần đầu nhập bao nhiêu nhân lực vật lực, trong lòng Phó thúc thúc đã tính qua chưa? Nạn lụt lần trước, Phục Châu đã không rảnh bận tâm, bây giờ vẫn đang còn một mảnh hỗn độn, những lưu dân này mới đến cậy nhờ Đài Vận của Vạn Châu, Phục Châu của Phó thúc thúc ngài ốc còn không mang nổi mình ốc, bây giờ lại có thêm một Đài Vận, Phó thúc thúc có thể lo nỗi không?"
Trần Thúc mỉm cười.
Trong lòng Du Dương Hầu lộp bộp nhảy dựng, là biến tướng nói hắn ngay cả địa bàn của mình cũng quản không tốt, bây giờ lại xen vào việc người khác tới quản Đài Vận của Vạn Châu, là ăn no rỗi việc
Sắc mặt Du Dương Hầu khẽ biến.
Trần Thúc thấy hắn sửng sốt, rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói, "Phó thúc thúc, ngài cần phải nghĩ kỹ, chỉ vì một khối đất không thể khai hoang, đắc tội với Vạn Châu để lấy niềm vui của thiên tử, đáng giá sao?"
Du Dương Hầu cảnh tỉnh!
Trần Thúc đang trắng trợn uy hiếp hắn!
Trần Thúc lại nói, "Nếu có một ngày, thiên tử mặc kệ ngươi, Phó thúc thúc sẽ đợi thiên tử hạ lệnh trả lại Đài Vận cho ta? Hay để ta tự mình tới lấy?"
Hay cho câu tự hắn tới lấy!
Sắc mặt Du Dương Hầu xanh mét.
Trần Thúc cười nói, "Phó thúc thúc muốn Đài Vận, hôm nay ta có thể cho ngài ngay, nhưng mà Phó thúc thúc cần phải nghĩ kỹ, thiên tử hạ chỉ để Phó thúc thúc đến chỗ ta lấy Đài Vận, nếu Phó thúc thúc thật sự lấy, mặt mũi Vạn Châu phủ ta cũng không dễ dàng mất, vậy ngài muốn lấy tòa thành trì nào tới đổi cho ta đây?"
Du Dương Hầu cứng đờ......
Trần Thúc nâng chung trà lên nhẹ nhấp một ngụm, "Địa giới Vạn Châu, mỗi một phân đất đều là của Vạn Châu phủ, ai dám lấy, chính là động đao trên đầu Kính Bình Hầu phủ.
Muốn động đao phải có tự tin động đao, hôm nay tự tin của Phục Châu là của chính mình, hay do thiên tử ban cho?"
"Nếu là thiên tử ban cho, vậy tự tin này, Phục Châu có bao nhiêu phần là của mình? Còn tự tin thiên tử ban lại có thể cho Phục Châu trong bao lâu?" Trần Thúc từ từ cười nói, "Dù sao, thiên tử chỉ bảo Phó thúc thúc lấy Đài Vận, nếu ta đổi Đài Vận lấy địa phương khác của Phục Châu phủ, ngược lại cũng ổn không bị lỗ lả gì, vậy cứ nghe theo Phó thúc thúc, Phó thúc thúc ngài cảm thấy thế nào?"
Du Dương Hầu tức khắc run run tay
Vạn Châu cùng Phục Châu tiếp giáp, nếu Trần Thúc thật sự xuất binh thảo phạt hắn, thiên tử căn bản không rảnh bận tâm.
Chuyện Đài Vận này, hắn nhìn như có thánh chỉ trong tay
Nhưng căn bản không động đến Trần Thúc được
Bất luận có thánh chỉ hay không, hắn đều không thể đụng tới Đài Vận!
Đây là hiện thực!
Du Dương Hầu đứng dậy, phủi phủi bụi đất, "Vậy Trần hiền chất, ta đi về trước."
Trần Thúc cho Phạm Cù đi đưa.
Lúc Phạm Cù đi đưa, vừa lúc đi ngang qua công sự
Hôm nay nghe nói Du Dương Hầu tới, trong thành đều nghe đồn trong tay Du Dương Hầu cầm thánh chỉ, tới tìm Kính Bình Hầu muốn đòi chỗ Đài Vận này! Bọn họ phải quay trở lại Phục Châu phủ một lần nữa!
Không ít bá tánh thấp thỏm trong lòng, khó khăn lắm mới từ Phục Châu chạy ra đây, trở về thì sẽ không giống trước đây sao? Lại trở về những ngày tháng không ai quan tâm!
Hơn nữa, hiện giờ tiền trùng tu đều do Kính Bình Hầu phu nhân lấy từ kho riêng của Kính Bình Hầu phủ chi ra, nếu thật sự đưa Đài Vận cho Phục Châu phủ, phu nhân còn có thể quan tâm như thế nào, trước đây Phục Châu phủ chưa từng quan tâm đến bọn họ, chẳng lẽ bây giờ sẽ bắt đầu quan tâm?
Lập tức, có người liền nhìn Du Dương Hầu nói, "Chúng ta không muốn về Phục Châu!"
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, "Trước đây Du Dương Hầu phủ ngay cả sinh tử của chúng ta còn chưa quan tâm tới, bây giờ lại còn muốn tới hại người hả?"
Dân chúng nhao nhao nổi giận.
"Cút về Phục Châu của ngươi đi!"
"Nơi này không chào đón người Du Dương Hầu phủ!"
Không ít bá tánh đều bị kích động, cũng có người nhào lên, sợ tới mức Du Dương Hầu nhanh chóng để thị vệ hộ tống sớm rời khỏi đó
"Các ngươi chờ đó, đám điêu dân!" Du Dương Hầu tức muốn hộc máu, nhưng mới vừa mở miệng đã bị bá tánh tức giận mắng ầm lên.
Du Dương Hầu không dám mở miệng tiếp!
Hắn lo lắng cho an nguy của mình, cũng lo