Hôm sau thức dậy, trong lòng Đường Ngọc vẫn còn sợ hãi.
Lâu như vậy cũng không có tin tức Trần Thúc, lại bỗng nhiên gặp ác mộng cả đêm, đến buổi sáng thức dậy, Đường Ngọc còn có chút chưa hoàn hồn
Đường Ngọc để Lê ma ma chăm sóc tiểu Sơ Lục, còn mình đi nhĩ phòng tắm gội rửa mặt.
Để đầu chìm hoàn toàn vào trong thùng, nước ấm thực dễ dàng xua tan đi ý niệm hoảng loạn trong đầu, Thịnh Liên Húc, Phùng thúc cùng Vạn tướng quân đều nói không có việc gì, nàng chỉ là suy nghĩ quá nhiều thôi......
Chờ Đường Ngọc lau khô tóc, thay đổi xiêm y đi ra ngoài, tiểu Sơ Lục cũng đã tỉnh, Lê ma ma vừa mới đổi xiêm y cho tiểu Sơ Lục
Tiểu Sơ Lục nhìn thấy mẫu thân, duỗi tay muốn ôm một cái.
Đường Ngọc tiến lên bế tiểu Sơ Lục
"Sắc mặt phu nhân có chút kém." Lê ma ma lộ vẻ lo lắng.
Đường Ngọc cười nói, "Tối hôm qua gặp ác mộng cả đêm, không được ngủ ngon, lát nữa bớt thời giờ nghỉ ngơi nhiều một lát thì tốt rồi, không có chuyện gì đâu, Lê ma ma đừng lo lắng."
Đường Ngọc tính tình dịu dàng, lời nói thực dễ làm người khác tin tưởng.
Đường Ngọc lại nhìn Lê ma ma nói, "Đúng rồi, Lê ma ma, ma ma mang Sơ Lục đến chỗ tổ mẫu trước đi, con có việc phải đến phòng nghị sự trước, sau đó mới đến chỗ tổ mẫu"
Lê ma ma đáp lời
Bà thấy sắc mặt phu nhân không tốt
Phu nhân có thể ra vào phòng nghị sự, trước đây khi ở Vạn Châu, phu nhân đã thường đi phòng nghị sự, nói chuyện cùng Cố trưởng sử và Phùng đại nhân, ở Bình Nam, bây giờ hầu gia không ở nhà, hôm qua vẫn là Phùng đại nhân cùng Vạn tướng quân còn tới tìm phu nhân.
Lê ma ma nhớ Đồng bà đã nói trước đây, phu nhân khôn khéo, có thể thay hầu gia gánh vác việc Vạn Châu
Ánh mắt Lê ma ma hơi ấm, nhưng mày lại hơi hơi nhăn
Phu nhân hẳn đang lo lắng cho hầu gia
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Trong phòng nghị sự, Phùng Vân và Vạn Siêu đã đến từ rất sớm
Bình Nam không giống Vạn Châu.
Vạn Châu từ lâu đã là đất phong của Kính Bình Hầu phủ, bên trong địa giới Vạn Châu, quan binh cùng bá tánh đều ủng hộ Kính Bình Hầu phủ.
Nhưng thời gian Bình Nam được ban cho Kính Bình Hầu phủ rất ngắn, quan hệ giữa các thành trì phụ thuộc cùng Miểu thành kỳ thật không chặt chẽ, cho nên phòng nghị sự tại Bình Nam từ sớm đến tối đều có người, Phùng Vân gần như đem toàn bộ thời gian ở tại phòng nghị sự, đây cũng là nguyên nhân phải nhanh chóng tiến hành việc hạ tuần
Lúc Đường Ngọc đi, phòng nghị sự đã bắt đầu thương nghị các hạng mục công việc ngày hôm nay
Thấy Đường Ngọc tới, mọi người dừng lại, "Phu nhân!"
Đường Ngọc xin lỗi, "Ta có việc tìm Phùng thúc cùng Vạn tướng quân, có thể cắt ngang một lát không?"
Phu nhân tự mình tới tìm, toàn phòng nghị sự đều ngừng lại.
Đường Ngọc và Phùng Vân, Vạn Siêu cùng bước về trong viện
"Phu nhân có việc?" Phùng Vân là trưởng sử Bình Nam phủ, chủ động hỏi.
Đường Ngọc gật đầu, "Đúng, ta có việc tới tìm Phùng thúc cùng Vạn tướng quân.
Là như vậy, hôm qua Phùng thúc cùng Vạn tướng quân là nói với ta, chuyến này Trường Doãn đi Lưu thành rất an ổn, nhưng trong lòng ta có chút không yên, trước sau vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng......"
Phùng Vân hỏi, "Ý phu nhân là?"
Đường Ngọc thở dài, "Bởi vì mỗi người đều nói chuyến này an ổn, ngược lại làm ta cảm thấy trong lòng không yên, trước đây ở trong cung, gặp nhiều nhất, chính là an tâm ổn thỏa nhất, vạn vô nhất thất*, cuối cùng lại xảy ra chuyện, nên trong lòng ta vẫn luôn không thể an tâm được, muốn hỏi Phùng thúc cùng Vạn tướng quân một chút, có thể cho người đi thăm dò tin tức, hoặc là, có thể cho người đi tiếp ứng không?"
*vạn vô nhất thất: tuyệt đối không xảy ra sai sót
Đường Ngọc ấm giọng, lại chắc chắn, "Ta biết có chút không thể hiểu được, nhưng nếu Trường Doãn không có việc gì, cũng là đi thêm một chuyến, trong lòng ta cũng an ổn chút; nếu Trường Doãn có việc, có lẽ còn có thể tránh được."
Phùng Vân và Vạn Siêu liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều có chần chờ.
Vạn Siêu mở miệng trước, "Kỳ thật, ta cũng cảm thấy thời gian dài như vậy không có tin tức cũng không ổn, vừa lúc phu nhân lo lắng, có thể phái thám tử đi xem, nhưng sợ là tiếp ứng không kịp, thật ra cũng có thể điều động đóng quân Miểu thành đi về hướng Đông, có bao xa tính bao xa, phu nhân cùng Phùng trưởng sử nghĩ như thế nào?"
Phùng Vân nói, "Nếu phu nhân cùng Vạn tướng quân đều có ý này, vậy việc này có thể âm thầm tiến hành, nhưng cần phải bảo mật."
Vạn Siêu chắp tay, "Phùng trưởng sử yên tâm, việc này ta tự biết."
Đường Ngọc cảm kích, "Đa tạ Phùng thúc, Vạn tướng quân."
Hai người cùng lên tiếng, "Phu nhân quá lời."
......
Từ phòng nghị sự đi về viện tổ mẫu, trong lòng Đường Ngọc dường như mới kiên định được chút.
Kỳ thật, Phùng thúc cùng Vạn tướng quân đều là người trong lòng hiểu rõ, nói lên lo lắng cùng bọn họ, cũng không phải chuyện khó.
Lúc nàng nghĩ tới, kỳ thật Vạn tướng quân cũng đã nghĩ tới, nếu không cũng sẽ không có quyết sách nhanh như vậy
Mà chỗ Phùng thúc, nếu thật cảm thấy không ổn, đã sớm phủ định.
Có đôi khi, nàng tới mở miệng ngược lại có chỗ tốt
Kỳ thật hôm nay nàng cũng nghĩ tới, nếu Phùng thúc cùng Vạn tướng quân cảm thấy không ổn, nàng tạo chút áp lực cho họ có được không?
Nhưng cũng may hết thảy đều thuận lợi.
Bây giờ, có Vạn tướng quân phái người đi, tảng đá đè nặng trong lòng Đường Ngọc đã rơi xuống đất.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Đi đến viện tổ mẫu, thấy tổ mẫu đang chơi đùa cùng tiểu Sơ Lục
Tiểu Sơ Lục tuổi này đúng là đang tuổi hiếu động, vừa đi vừa chạy vừa nhảy, mệt muốn chết Lê ma ma, Tiểu Mễ cùng Bình Á
Nhưng tiểu Sơ Lục và tổ mẫu chơi rất cao hứng
"Sơ Lục." Đường Ngọc tiến lên, tiểu Sơ Lục nhìn thấy mẫu thân, liền lập tức đi về hướng mẫu thân
Đường Ngọc cúi người bế bé lên.
Lê ma ma thấy sắc mặt phu nhân dường như tốt lên rất nhiều, cũng không còn vẻ ưu tư giống buổi sáng
Đường Ngọc ngồi xuống trò chuyện cùng tổ mẫu một lát
Một lát sau, quản sự ma ma trong phủ tới tặng đồ cho Đường Ngọc, Đường Ngọc để một bên xem qua, lại dặn dò hai câu, quản sự ma ma đi làm.
Lê ma ma thấy phu nhân xử lý việc trong phủ, càng ngày càng quen tay quen chân, thuận buồm xuôi gió, cũng nhớ tới trước đây khi ở Kiến Bình Hầu phủ, một mình phu nhân lo liệu tang sự cho lão phu nhân cùng một mớ công việc lớn lớn bé bé trong Kiến Bình Hầu phủ, Lê ma na bỗng nhiên cảm thấy may mắn, lúc này có phu nhân ở trong phủ.
Đường Ngọc nói cùng quản sự ma ma xong, làm như lại nghĩ tới cái gì đó, gọi Bảo Hương tới.
"Đi hỏi Lan thúc một chút, việc ta cho ông ấy để ý đã bắt đầu chưa?" Đường Ngọc phân phó thanh.
Bảo Hương đi làm.
Đường Ngọc lại kêu một tiếng Lê ma ma, Lê ma ma tiến lên, "Phu nhân?"
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Lê ma ma, hai ngày này ma ma ở trong phủ, giúp con lưu ý một gã sai vặt gọi là Hồ Tam, con muốn biết tình hình thường ngày của người này trong phủ, còn nữa, không được để lộ ra, lặng lẽ làm thôi."
Lê ma ma hiểu