nếu nói jeon jungkook là người dễ tha thứ thì cũng được nhưng chỉ với kim taehyung mà thôi, cậu nghe lời giải thích từ hắn cảm thấy sâu trong đôi mắt hắn có rất nhiều sự tin tưởng.
chỉ duy nhất lần này thôi, cậu sẽ bỏ qua cho hắn nếu còn có lần sau cậu nhất định sẽ không mềm lòng vì hắn!
hôm nay hắn và cậu ở nhà xem phim rồi chơi game, phải chi ngày nào cũng được ở bên nhau như vậy thì tốt biết mấy.
sáng đi học, tối về nhà nhắn cho nhau từng con chữ, gọi điện nhau qua màn ảnh rồi lại gặp nhau trên lớp học, nghe thật tuyệt vời và bình yên nhỉ?
không biết tương lai sẽ như nào nhưng kim taehyung vẫn mong hắn sẽ cùng jeon jungkook đi tới cuối cuộc đời, dù chỉ là mơ nhưng hắn vẫn mong nó trở thành hiện thực.
hắn không dám hứa là sẽ bảo vệ cậu đến suốt quãng đời còn lại nhưng trong một khoảnh khắc nào đó hắn chỉ muốn dùng cả đời mình chỉ để che chở cho cậu.
từng đánh mất cậu năm đó, hắn chỉ mong sau này nếu cậu có nhận ra thì cũng đừng cảm thấy sợ hãi. Hắn trưởng thành nhiều hơn rồi vậy nên hãy để hắn dùng hết phần đời còn lại của mình để che chở cho cậu.
jeon jungkook nhìn xem, tôi thương em biết mấy..
×
×
ôm cậu nằm trên giường, jungkook của hắn hiện tại lại gầy đi nhiều rồi, hắn hôn lên trán cậu nói:
" anh muốn hỏi em một chuyện"
jungkook gật đầu nhìn hắn.
" có thể vì anh mà đừng đi đánh lộn với bất kì ai khác được không? anh thật sự không muốn nhìn thấy em bị thương.."
cậu biết lời đề nghị của hắn là muốn tốt cho cậu, nhưng không thể vì mối quan hệ mới chớm nở này mà cậu gạt bỏ đi những gì mình xây dựng bấy lâu nay, cậu thở dài đưa tay mình áp vào má của hắn nói:
" em sẽ không để mình bị thương, được chứ? anh biết mà chỉ có anh mới làm em bị thương được thôi còn người ngoài họ không làm được gì em cả."
taehyung biết ý nghĩa của câu nói đó là như thế nào nhưng hắn không can tâm, đâu phải lúc nào jungkook cũng sẽ phòng thủ được? nhất là những lúc không có hắn bên cạnh, nếu lỡ có xảy ra chuyện gì hắn biết phải làm sao..?
hắn nhìn vào mắt cậu dịu dàng nói:
" thay vì đánh đấm ở bên ngoài, anh tình nguyện làm bao cát để mỗi khi em tức giận, em có thể đấm vào anh"
chợt có tia ấm áp vụt ngang qua tim cậu, taehyung của cậu lúc nào cũng ngọt ngào như thế làm cậu ngại chết đi được.
miệng vừa cười tươi vừa đấm vào ngực hắn một cái:
" anh bị điên à.. em sao nỡ đánh anh được..." nói rồi cậu chui rúc vào lòng hắn như một đứa trẻ.
câu hắn nói là thật dù hắn có đau cỡ nào thì hắn cũng không nỡ nhìn thấy cậu bị thương ngoài kia, khuôn mặt xinh đẹp của cậu chỉ để hắn ngắm và hôn lên chứ không phải là nơi để in lên những vết thương xấu xí.
taehyung vẫn cảm thấy bất an hắn vỗ lưng cậu nhè nhẹ nói:
" từ nay em đi đâu cũng phải có anh đi theo, không cho em rời xa anh nửa bước"
jungkook cười híp mắt chồm lên hun vào má taehyung một cái thật to
" em ngông cuồng với thế giới ngoài kia nhưng khi về nhà em vẫn chỉ là jungkookie của anh mà thôi"
taehyung nở nụ cười ôn nhu, áp hai tay lên má cậu
" anh không thích xã hội bên ngoài, anh rất thích về nhà vì ngôi nhà có em."
×
×
đêm nay cả hai chỉ ăn uống rồi