Tối nay trạng thái của Lạc Vũ vô cùng tốt, lúc chạy luôn hướng về phía trước, khi hít đất cũng làm vượt mức tiêu chuẩn không ít.
Đoạn Vô Tắc đứng một bên nhìn mà chóng cả mặt, hỏi cậu sao hôm nay hăng hái thế.
Lạc Vũ cười tủm tỉm nhưng không trả lời, duỗi tay làm thêm một cái hít đất.
10 rưỡi tối, buổi huấn luyện kết thúc, Lạc Vũ lái xe trở về viện nghiên cứu, Doãn Trừng đang làm trị liệu, nghiên cứu viên ngoài cửa không cho cậu vào.
Lạc Vũ cũng không nóng vội, chạy tới văn phòng tìm Đan Hi Thanh, cậu muốn hỏi cô xem có phải nhiệt độ cơ thể của Doãn Trừng sắp khôi phục về mức bình thường rồi hay không.
Có ba người đang vây quanh bàn làm việc, Đan Hi Thanh có chút mất kiên nhẫn đi qua đi lại ở bên cạnh, văn phòng vốn còn được coi thoáng đãng giờ lại hơi chật chội.
Lạc Vũ thấy trạng thái của cô là lạ thì thu nụ cười lại, cậu đứng ở cửa hỏi: “Chị Đan, có chuyện gì xảy ra thế ạ?”
Anh trai ngồi trước máy tính đánh máy bồm bộp, Đan Hi Thanh ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Vũ thì càng thêm bực bội.
“Thằng nhóc này, có phải đêm qua em đã mang cậu ta ra ngoài không?”
Lạc Vũ sửng sốt, sau đó trả lời: “……Vâng.
Không đi xa đâu ạ, chỉ đi dạo một vòng trên bờ biển, không ai phát hiện chúng em đâu.”
Đan Hi Thanh vung tay lên, “Rồi rồi, chuyện này chị tính sổ với em sau.” Cô đi về phía máy tình nhìn, “Còn chưa tìm được tên hacker đột nhập vào hệ thống giám sát của chúng ta đây này, chị có cảm giác sắp lớn chuyện rồi.”
Lạc Vũ không rõ lắm: “Hiện tại thành quả nghiên cứu của toàn thế giới đều được công khai để dùng chung, hắn ta cần gì phải hack vào hệ thống giám sát của viện nghiên cứu chứ?”
“Chính vì không cần thiết nên việc này mới quái lạ.” Đan Hi Thanh nói, “Hắn đã có thể hack vào hệ thống của viện nghiên cứu thì cũng có thể hack vào của quân đội, thậm chí hắn có thể nắm rõ hệ thống giám sát toàn đảo trong lòng bàn tay.”
Nghe xong, Lạc Vũ cũng khẩn trương theo.
Cậu đi đến trước màn hình máy tính, trên đó là sơ đồ máy chủ toàn đảo, có mấy điểm đỏ đang sáng, bao quanh đảo nhỏ đều có điểm sáng, còn lại tập trung ở quân doanh và viện nghiên cứu.
Hiển nhiên là vị trí được giám sát trên toàn đảo.
Những điểm đỏ đó như máy cảnh báo nguy hiểm, Lạc Vũ nhìn chúng chằm chằm, trong lòng thoáng bất an.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau đã xảy ra chuyện.
Đêm đó Lạc Vũ ngủ trên ghế sô pha trong văn phòng ở viện nghiên cứu, sáng sớm mặt trời vừa lên thì cậu đã bị người khác lay tỉnh.
Cậu trợn mắt nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô gái mình gặp lúc trước, cô lôi kéo quần áo muốn kéo cậu dậy.
Giữa lúc mơ màng, Lạc Vũ nghe được tiếng người ồn ào, lập tức tỉnh hẳn.
“Làm sao vậy?”
“Mau đứng lên, chị Đan muốn tôi mang cậu cùng vị tầng trên kia đi trốn.”
Đương nhiên Lạc Vũ biết vị tầng trên là chỉ Doãn Trừng, cậu nhanh chóng mặc quần áo rồi đi theo cô gái ra ngoài.
“Học trưởng đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải!” Cô gái vội vã dẫn cậu lên tầng, trên trán mướt mồ hôi, “Không biết tên khốn nào tuồn hình ảnh trong máy giám sát ra ngoài.
Video cậu đưa vị học trưởng kia về căn cứ, ra bờ biển rồi trị liệu ở viện nghiên cứu đều bị công bố ra ngoài, hiện tại dân chúng đang cầm vũ khí đứng ngoài cửa viện nghiên cứu đòi bắt người!”
Lạc Vũ nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Sự tồn tại của Doãn Trừng bị phát hiện cũng đã đủ toang rồi, cậu tưởng tượng đến việc cảnh mình cùng Doãn Trừng ở cạnh nhau bị nhiều người thấy, dạ dày như thắt lại.
Cậu dừng chân không đi nữa.
Cô gái nôn nóng, vội vàng kéo cậu.
“Đi nào, giờ không đi thì sẽ không kịp mất.
Chị Đan không cản họ ở cửa được lâu đâu.”
Bọn họ đứng trên đầu cầu thang vào tầng hai, tiếng người bên ngoài sôi trào, trần nhà của viện nghiên cứu sắp sập xuống rồi.
Lạc Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn người vây quanh quảng trường ngoài viện nghiên cứu, có nam có nữ, có già có trẻ, ai cũng cầm đồ trong tay.
Có người cầm dao phay, có người cầm gậy gộc, ai nấy đều cao giọng kêu gào mấy câu linh tinh như “Giết tang thi, đình chỉ nghiên cứu gây nguy hại cho công chúng” vân vân.
Đan Hi Thanh dẫn theo nhóm nghiên cứu viên chắn ở cửa, giải thích với họ trong bất lực.
Có người kích động xông lên, hai tay không ngừng cào loạn, cào cả lên mặt Đan Hi Thanh.
Sợ là có người cố tình kích động khiến đám đông bùng nổ.
Lạc Vũ có chút choáng váng, suýt nữa thì ngã nhào trong tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ.
Viện nghiên cứu bị đám đông vây chặt như nêm cối, Lạc Vũ hỏi cô gái: “Dưới kia bị bao vây rồi, chúng ta chạy từ đâu?”
“Máy bay trực thăng!”
“Cô biết lái?”
“Biết!”
“Bay đi đâu? Không trở lại nữa ư? Không trở lại thì làm nghiên cứu tiếp thế nào được?”
Cô gái không đáp.
Lạc Vũ xoay người đi xuống dưới, giờ cậu đã không còn chỗ trốn, cậu chỉ có thể đi nhận sự lên án công khai của đám người kia thôi.
“Lạc Vũ.”
Một thanh âm vang lên từ phía trên cầu thang.
Lạc Vũ nghe tiếng dừng chân, quay đầu nhìn Doãn Trừng đứng phía trên.
Thính giác của anh vốn nhạy bén hơn người thường, bây giờ ngoài kia loạn thành như thế, đương nhiên anh đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lạc Vũ nhìn anh, đôi mắt với đồng tử co rụt lại kia