"Tiểu thư, cô thực sự muốn Lục Sở Ngạo chịu trách nhiệm sao? Lục phu nhân nhất định sẽ không nhận."
Hứa Ngụy vừa lái xe, vừa lo lắng cho cái thai của Chu Linh Vân vừa lo lắng cho sự quyết định liều lĩnh này của cô.
Ai cũng biết cô hiện tại đang là vợ của Lục Sở Viêm, nếu để người ngoài biết được cái thai là của em rể thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Cho dù quan hệ của bọn họ vốn dĩ không tính là loạn.
"Nếu là anh, anh có muốn con của mình không có mẹ không?"
"Chuyện này...!chuyện này khác nhau.
Hoàn cảnh của cô lúc này thực sự nan giải."
Chu Linh Vân hít một hơi thật sâu rồi thở đều.
Cô cóc quan tâm thiên hạ nghĩ gì, dù sao chuyện này cũng là do cô tự vẽ ra, tự làm, tự chịu.
Kiếp này, chỉ cần trả được mối thù cũ, minh oan và trừng trị được mẹ con Mạc Cẩm Tú thì giá nào cô cũng chịu.
Sau khoảng mười lăm phút, Chu Linh Vân liền có mặt tại biệt thự Lục gia.
Cô cũng thật khéo chọn ngày, hôm nay là chủ nhật có lẽ tất cả đều có mặt đầy đủ.
"Linh Vân? Linh Vân, em về rồi sao?"
Đúng như mong đợi, Lục Sở Viêm là người đầu tiên cô muốn gặp.
Còn chưa để hắn ta vui mừng hết, Chu Linh Vân một lần nữa ném đơn ly hôn xuống mặt bàn, nét mặt chưa từng nghiêm túc đến vậy.
"Em...!em vẫn cố chấp muốn anh ký vào nó?"
"Chúng ta chấm dứt, giải thoát cho nhau đi.
Tôi hôm nay không muốn tranh cãi."
Lục Sở Viêm ngồi phịch xuống ghế sofa, ung dung bỏ qua lời cô nói.
"Anh nói rồi, đơn ly hôn anh sẽ tuyệt đối không ký."
"Anh không ký không được."
"Dựa vào đâu? Em lấy gì để uy hiếp anh?"
Chu Linh Vân siết chặt tay, cô không muốn nhiều lời, trực tiếp thành thật với hắn.
"Tôi có thai rồi..."
Câu nói thốt ra nhẹ tựa như không thế nhưng lại giống như một tia sét đánh ngang tai.
Lục Sở Viêm kích động đứng dậy, không để hắn ta bước lại gần mình, cô liền nói vế sau.
"Là của Lục Sở Ngạo."
Một tiếng động lớn từ phía ngoài vang lên khiến cho cả hai người đều chú ý.
Không biết là ý trời hay sắp đặt, Lục Sở Ngạo cùng Liễu Như Ý vừa hay đã trở về.
Nhìn dáng vẻ kinh hoảng đến nỗi hai chân mềm nhũn đi của bà ta, khóe môi Chu Linh Vân thoáng lộ ra một nụ cười bí ẩn.
"Cô vừa nói cái gì? Cô mang thai...!là con của ai?"
Bà ta bám víu vào Lục Sở Ngạo, từng bước nặng nề đi đến chất vấn Chu Linh Vân.
Cô cúi thấp đầu, nét mặt khi này cũng ánh lên sự ủy khuất vô độ.
"Nói dối! Không thể có chuyện đó được! Cô nói dối!"
Liễu Như Ý hét lên trong tuyệt vọng, bà lúc này như người mất kiểm soát, đưa tay muốn đánh Chu Linh Vân cuối cùng lại bị chính Lục Sở Ngạo ngăn lại.
Anh ôm lấy cô, dùng thân mình để bảo vệ cô trước mặt mẹ và anh trai mình.
"Làm sao có