Phùng Khải thở mạnh, cơn tức giận cũng nguôi ngoai đi phần nào.
"Cho dù là thế thì con cũng không giải thích được với mọi người.
Bọn họ tin vào thứ mình thấy trước mắt, con có hiểu không?"
"Anh yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không để Linh Vân mất đi danh dự.
Chuyện sau này tôi sẽ có tính toán cẩn thận." Lục Sở Ngạo nói.
"Hiện tại tôi cũng nhận về không ít tai tiếng rồi."
"Chuyện này em yên tâm, sau hôm đó anh đã chặn miệng toàn bộ cánh nhà báo rồi."
Chu Linh Vân ngạc nhiên quay sang nhìn anh, cô mặc kệ mọi chuyện nên không biết tin tức về mình đã sớm lắng xuống.
"Cậu hai, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Con còn không than vãn mà."
"Con đấy, lúc cần thông minh thì cứ ngốc nghếch, cậu quản không nổi nữa."
Nói rồi, Phùng Khải lại chuyển ánh mắt về phía Lục Sở Ngạo.
"Còn cậu, hãy nhớ những gì mình hứa, nói được làm được.
Đừng tưởng hiện tại chúng ta đang trong quan hệ hợp tác mà tôi không dám làm gì cậu.
Để tôi biết Linh Vân xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu sống không yên ổn đâu."
Nói rồi, Phùng Khải cũng không ở lại đây lâu.
Trước khi trở về, anh liếc mắt nhìn Hứa Ngụy, như thể răng hai người đã có giao ước trước đó.
Sau khi anh ta rời đi, Lục Sở Ngạo mới thở dài.
Ở trước mặt Chu Linh Vân, anh bày ra vẻ mặt đáng thương nhưng miệng thì vẫn dẻo ngọt.
"Bị đánh tới như vậy cũng không sao, tôi chịu được."
"Tôi cũng đâu có thương hại."
"..."
"Được rồi, anh mau về đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Lục Sở Ngạo kéo lấy tay cô lại, anh không nỡ rời đi, chỉ muốn ở bên cô nhất là trong lúc này.
"Tôi có thể ở lại chăm sóc em được không? Để em một mình, tôi không yên tâm."
"Đừng quên mọi người vẫn nhìn chúng ta với thân phận em rể - chị dâu.
Không phải anh nói sẽ bảo vệ danh dự cho tôi sao?"
Nghe cô nói vậy, Lục Sở Ngạo cũng ngậm ngùi buông tay ra.
Anh có chút luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của cô rời đi, trong lòng lại càng khát khao muốn đường đường chính chính ở bên cô.
"Linh Vân, chờ khi có cơ hội, anh sẽ khiến cho mối quan hệ của chúng ta không còn bị cản trở."
Chu Ninh Sương đánh mông mang theo hàng loạt những món đồ hiệu về nhà, ném nó xuống bàn với gương mặt kiêu ngạo.
Mạc Cẩm Tú vừa thấy con gái về liền chạy ra muốn báo thông tin khẩn cấp nhưng cuối cùng lại bị những thứ hào nhoáng trước mặt làm cho quên mất.
"Sương, con lại tiêu tiền lung tung rồi à? Con có biết bây giờ chúng ta đang rất..."
"Mẹ, cái này không phải là của con mua." Chu Ninh Sương vừa ngồi dũa móng tay, vừa tự hào nói.
"Không mua? Là của ai?"
"Anh rể."
"Lục Sở Viêm?"
Chu Ninh Sương gật đầu.
Mạc Cẩm Tú lúc này chợt cảm thấy khó hiểu.
Bình thường Lục Lục Sở Viêm chẳng bao giờ quan tâm đến đằng nhà vợ, sao đột nhiên lại tặng Chu Ninh Sương nhiều thứ đắt đỏ như vậy? Bà ngước mắt lên nhìn con gái mình, phát hiện ra những vết hôn mãnh liệt trên cổ liền ngay lập tức đoán ra.
"Hồ đồ! Hắn ta bây giờ vẫn là anh rể của con đấy!"
Chu Ninh Sương tặc lưỡi, chuyện này cô ta