Chu Linh Vân bước xuống xe, ngay lập tức Hứa Ngụy đã đem ô tới đón cô.
Hơn ai hết, hắn hiểu rằng hiện tại cô đang có thai cho nên mọi lúc phải hết mực cẩn thận.
Chu Linh Vân nhìn qua Dương Mỹ An, dây thần kinh căng lên khi đứng giữa hai xúc cảm trái ngược.
Cô biết, Dương Mỹ An sẽ không nói bí mật ấy ra ngoài, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không vui vẻ mà bỏ qua.
"Tôi vào trước đây, cô...!trở về cẩn thận nhé."
"Được rồi tiểu thư, mau vào nhà đi.
Nhiễm lạnh không tốt cho thai nhi đâu."
Trong không khí căng thẳng này mà Hứa Ngụy còn nói những lời như vậy thật muốn dồn Chu Linh Vân vào thế bí.
Mặc dù không trực tiếp nói ra có điều Dương Mỹ An vẫn ẩn ý.
"Yên tâm đi, cái thai đó trường sinh bất tử, anh không cần phải lo."
Hứa Ngụy có vẻ ngạc nhiên không hiểu, sau đó cô ấy cũng đánh lái rời đi, hắn ta còn chẳng lưu lại những lời nói đó, chỉ quan tâm đến Chu Linh Vân.
Khi hai người chuẩn bị vào nhà, một chiếc xe sang trọng khác cũng đỗ lại ngay trước cổng.
"Linh Vân."
"Lục Sở Ngạo? Trời tối rồi, sao anh còn chưa về?"
"Xe tôi hết xăng, gần đây cũng không có trạm xăng nào, đêm nay đành ở nhờ nhà em vậy."
Còn chưa nói đồng ý hay không, Lục Sở Ngạo đã tự tiện chạy xe vào, sau đó không khách sáo mà coi biệt thự của Chu Linh Vân như nhà mình.
Cô khó hiểu nhìn Hứa Ngụy, có phải bình thường cô dễ dãi quá rồi không?
Để Lục Sở Ngạo ở lại đây cũng không phải vấn đề quá lớn, vì dù sao vị trí biệt thự của cô không dễ để tìm ra, tai mắt không nhiều.
Trở ngại duy nhất mà Chu Linh Vân không nghĩ đến đó chính là tên Lục Sở Ngạo mặt dày vô liêm sỉ.
Tận mười giờ đêm, anh còn đứng ở ngoài gõ cửa phòng cô.
"Linh Vân, em ngủ chưa?"
Chu Linh Vân vờ như không nghe thấy, nằm im lặng mặc kệ cho người bên ngoài gõ cửa.
Thế nhưng, Lục Sở Ngạo không phải người dễ bỏ cuộc, anh cứ liên tục gọi cho tới khi cô trả lời.
"Anh làm cái quái gì vậy? Không cho tôi ngủ à?"
"Tôi có thể ngủ cùng em không?"
"Đừng giở bệnh nữa! Phòng riêng chẳng phải đã chuẩn bị cho anh rồi đấy à?"
"Toàn là bụi bặm, làm sao tôi ngủ được?"
Chu Linh Vân chậc miệng, như vậy cũng có thể qua phòng của Hứa Ngụy được mà? Có nhất thiết phải tới tận đây làm phiền cô không?
"Hứa Ngụy đã khóa cửa ngủ từ lâu rồi, tôi gọi không được.
Em nhẫn tâm để tôi nằm ở ngoài à? Chẳng lẽ là tới phòng của người làm nhà em? Em nỡ à?"
Hứa Ngụy anh cũng còn có thể tha, tại sao cứ là Chu Linh Vân anh sẽ dày vò cho đến cùng vậy? Thật hối hận khi trả lời con người này.
Cho dù là thế, cô vẫn cương quyết không mở cửa cho anh vào.
Ai bảo anh đột nhiên chạy đến đây làm loạn, ngủ ở ngoài coi như là một bài học vậy!
"Linh Vân, em ác với tôi vậy à? Tôi chỉ ngủ thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì em cả."
Đầu óc của Lục Sở Ngạo suy nghĩ đúng là đơn giản.
Anh chẳng lẽ vẫn chưa ý thức được bọn họ vốn dĩ không có quan hệ vợ chồng hay sao? Có thai ngoài ý muốn với anh đã là giới hạn duy nhất mà Chu Linh Vân chịu được, bây giờ còn muốn ngủ cùng với cô?
Tâm thần của cô vẫn còn ổn định lắm!
Cứ như thế, Lục Sở Ngạo vật vã nằm bên ngoài.
Anh ta không ra phòng khách nằm ở sofa, cũng không vào phòng mà Hứa Ngụy đã chuẩn bị đầy đủ mà cứ nằm ngay trước cửa phòng của Chu Linh Vân.
Đến đêm muộn, tiếng mưa rào trút xuống cùng những âm thanh ầm ầm của sấm sét vàn lên khiến cho Chu Linh Vân không tài nào ngủ được.
Cô trằn trọc trùm chăn kín đầu, thế nhưng cứ mỗi một tiếng sét vang lên cô liền co ro người lại không điểm tựa.
Chu Linh Vân khó chịu vô cùng, vừa sợ vừa lo, không còn lựa chọn nào khác liền đi tới trước cửa.
Lúc nãy Lục Sở Ngạo nói anh sẽ vẫn nằm ở đây có phải nói dối không? Trời mưa lạnh như vậy anh chắc chắn là đã về phòng mình ngủ rồi.
Bây giờ.
cô lại muốn anh ở bên cạnh, giúp cô vơi bớt đi nỗi sợ.
Chu Linh Vân thử mở cửa xem xét không ngờ rằng Lục Sở Ngạo thực sự vẫn nằm bên ngoài.
Anh ta co ro lại vì lạnh, nhưng cư nhiên không rời đi chỗ khác mà nằm ở ngoài đây.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông điên rồ này, trái tim của Chu Linh Vân bỗng dưng thổn thức, nhịp đập dần tăng lên.
Cô bấu chặt ngực trái, cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ từ cơ thể mình.
Chắc là do Chu Linh Vân cảm động quá thôi, tuyệt đối không phải rung động.
Cô ngồi xuống, chọt vào má Lục Sở Ngạo đánh thức anh.
"Anh...!không lạnh à?"
Vừa nhìn thấy cô ở trước mặt, Lục Sở Ngạo còn tưởng mình vẫn còn mơ.
Khi chạm vào cơ thể đang có chút run run, anh ta mới tỉnh táo lo lắng.
"Em mau vào trong ngủ đi, sao lại ra đây rồi? Em đang run đấy."
"Tôi hỏi anh có lạnh không?"
"Ừm...!có chút, nhưng vẫn chịu được.
Em đừng bắt tôi về phòng nhé, nằm ở đấy một mình còn lạnh hơn ở nơi này nữa."
Chu Linh Vân bật cười, cô đứng dậy, sau đó mở cửa phòng mình rộng ra.
"Tôi đâu có đuổi anh về phòng.
Nếu lạnh quá thì đừng nằm ở đó nữa."
Chu Linh Vân