Tiếng nói của Lục Sở Ngạo lúc này vang vọng tới tai của Chu Linh Vân nhưng cô lại không có cách nào lên tiếng.
Thuốc mê thấm ở miếng vải dần ngấm, Chu Linh Vân quay cuồng không còn ý thức, sau đó rất nhanh đã ngất đi.
Tùm!
"A!"
Một tiếng hét vang lên từ phía của hồ bơi, Lục Sở Ngạo liền lập tức nhảy xuống không một chút do dự, trong đêm tối lần mò dưới nước rồi bế được người lên bờ.
Tất cả đều dùng ánh sáng của điện thoại soi xuống, gương mặt ấy hiện ra lại không phải là của Chu Linh Vân.
"...!Linh Vân...!khốn kiếp!"
Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi khắp một vùng, đèn điện khi này cũng dần được khôi phục.
Không ngoài dự đoán, Chu Linh Vân đã biến mất.
Cảnh sát rất nhanh đã có mặt tập hợp tất cả mọi người về một chỗ, tránh kẻ gian tháo chạy.
Chu Ninh Sương và Lục Sở Viêm vẫn còn đây.
"Điện trong biệt thự đột nhiên mất toàn bộ, sau đó Chu tiểu thư đã biến mất."
"Có thể...!cô ấy sợ quá nên đã trốn ở đâu đó rồi."
Lục Sở Ngạo vò chặt đầu, vừa nhìn đã biết đây chính là một vụ bắt cóc có kế hoạch, chỉ kẻ ngu mới kết luận như họ.
Anh ta tức giận hét lên, kéo cổ áo của viên cảnh sát.
"Tôi gọi các anh đến điều tra, không gọi các anh đến để chơi trò suy đoán!"
"Lục tiên sinh, anh bình tĩnh lại đã..."
Phó Quân Sơn chạy đến kéo Lục Sở Ngạo ra, lúc này là anh quá lo lắng cho Chu Linh Vân nên mới vội vã mất kiểm soát như vậy.
Anh hướng ánh mắt của mình về phía Chu Ninh Sương, chính là từ khi cô ta và Lục Sở Viêm xuất hiện, sự cố ấy liền diễn ra.
"Này, anh đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi."
"Sở Ngạo, anh với Ninh Sương hiện tại vẫn có mặt ở đây, em còn dám dùng ánh mắt hoài nghi ấy?"
Trong số những người ở đây, chính họ là kẻ khả nghi nhất.
"Lục tiên sinh, chúng tôi sẽ nỗ lực để tìm kiếm Chu tiểu thư, xin anh cứ bình tĩnh.
Còn bây giờ, mọi người lần lượt viết lại hoạt động của mình để lấy lời khai, sau đó mới được rời đi."
Lục Sở Ngạo bất lực vuốt trán, anh chậc miệng liếc nhìn xung quanh tìm kiếm, phát hiện ra người làm đang đứng ở một góc cửa chính nhìn ra ngoài.
Thấy ánh mắt của anh hướng tới, cô ta lập tức tránh mặt.
***
Chu Linh Vân tỉnh dậy sau khi thuốc mê hết tác dụng.
Lần này không cần nhìn xung quanh cô liền đoán ra được bản thân đã bị bắt cóc.
Một tiếng nói khi ấy vang lên.
"Tỉnh rồi?"
"Quả nhiên là cô." Chu Linh Vân cười nhạt.
Chu Ninh Sương khoanh tay tiến đến gần, cô ta không lòng vòng dẫn truyện, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Chị với tôi đều là người thẳng thắn, vậy tôi cũng nói luôn.
Tôi muốn gia sản của Chu gia."
Chu Linh Vân bật cười thành tiếng, cô em gái kế này có phải hơi đơn thuần rồi không? Gia sản một thứ quý báu như vậy làm sao chỉ dùng mấy lần bắt cóc này mà có được? Còn tưởng Chu Linh Vân cô là gà?
"Cô cười cái gì? Nếu cô không đưa tài sản ra, tôi sẽ công khai tin cô có con với Lục Sở Ngạo." Chu Ninh Sương ra vẻ đắc ý, nhoẻn miệng cười: "Tôi xem cô còn cứng đến đâu? Tới lúc mọi người biết được thì cô sẽ bị cả thế giới này biết được.
Sau đó, cô cũng sẽ cùng cái bào thai ghê tởm này xuống dưới hoàng tuyền, đoàn tụ với lão già Chu Ngọc kia!"
Nhắc đến tên ba mình, Chu Linh Vân không còn nhìn cô ta với điệu bộ đùa cợt, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng đến sợ người, ngay cả Chu Ninh Sương cũng vì sự thay đổi đột ngột này mà chùn chân.
"Cô không có tư cách gì nhắc đến ba tôi."
"Tôi cho cô hay Chu Ninh Sương, Linh Vân này cho dù có chôn thây cùng thân bại danh liệt cũng không để cho họ Mạc các người một đồng cắc bạc nào hết!"
Người chị cứng rắn này chưa bao giờ chịu thua Chu Ninh Sương, cô ta sớm đã siết chặt tay tức giận, gương mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
"Vậy cô nhớ kỹ câu nói này."
Sau khi cô ta rời đi, Chu Linh Vân mới thở dài một hơi.
Chu Ninh Sương đột nhiên bắt cóc cô rồi đòi tài sản thế này có phải là đã phát hiện ra được cuộc điều tra của cô hay không? Cho dù là thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện bây giờ ngày càng rắc rối.
Chu Linh Vân bước xuống giường, cố ghé mắt qua khe cửa quan sát vị trí.
Duy nhất một màu xanh, nhìn qua nhìn lại chỉ toàn là cây, phỏng chừng nơi này là một ngọn núi hay khu rừng nào đó.
Còn bắt cô tới tận nơi hẻo lánh này, Chu Ninh Sương đây là muốn giết cô chắc rồi!
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Chu Linh lập tức quay trở lại giường nằm xuống.
Bước vào trong là một cô gái mặc tạp dề, tay đem theo một khay thức ăn.
"Chu tiểu thư nói cô sẽ phải ở đây cho đến khi chịu ngoan ngoãn đưa gia sản cho cô ấy.
Thức ăn, đồ uống Chu tiểu thư sẽ không bạc đãi.
Nếu biết điều thì ngoan ngoãn hợp tác."
Để đồ ăn xuống chiếc bàn nhỏ, Chu Linh Vân cẩn thận để ý.
Ai biết được trong đó có phải cả cân thuốc độc hay không, Chu Ninh Sương làm gì tốt tính đến mức vậy.
"Phiền cô chuyển lời cho cô ta, tôi nguyện ở lại đây ăn sung mặc sướng cả đời, về việc gia sản thì miễn bàn."
Chu Linh Vân ung dung kéo chiếc bàn ăn đến gần, sau đó thoải mái ăn cơm như ở nhà.
Cô gái kia chỉ liếc nhìn, sau đó rời đi.
Ngay khi cánh cửa được đóng chặt lại, Chu Linh Vân lập tức nhổ hết số thức ăn trong miệng của mình ra, sau đó vội chạy lại gần cánh cửa.
Nhìn qua những kẽ hở có thể thấy Chu Ninh Sương vẫn ở bên ngoài, đứng cạnh cô ta không cần đoán cũng biết là Lục Sở Viêm.
"Cô ta ăn không?"
"Ăn