Lục Sở Ngạo siết chặt tay, cố kìm nén cơn tức giận chỉ để nói ra lời chất vấn hắn ta.
Lục Sở Viêm sớm đã chẳng coi tình cảm anh em ra gì, hắn không kiêng nể mà trả lời với giọng điệu thách thức.
"Với tư cách là chồng của cô ấy."
"Lục Sở Viêm tên khốn..."
Lục Sở Ngạo đã đạt đến giới hạn, anh tiến lên muốn đánh cho hắn tỉnh ngộ ra, thế nhưng một lần nữa bị Chu Linh Vân ngăn lại.
Nếu để người ngoài thấy hai anh em đấu đá nhau sẽ lớn chuyện mất.
"Tôi với anh vĩnh viễn sẽ không có khả năng quay lại, đừng làm mấy chuyện vô ích."
Lục Sở Viêm khi này đột ngột quỳ xuống, lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn, đưa lên trước mặt cô.
Hắn vậy mà mặt dày ở ngay nơi này, thời điểm này để cầu hôn với cô.
"Linh Vân, mọi chuyện đều là anh sai.
Em có thể cho anh một cơ hội, chúng ta làm lại từ đầu, được chứ?"
Lục Sở Ngạo và Chu Linh Vân đều bất ngờ vì hành động đột ngột này của hắn.
Từ bên trong những góc khuất, rất nhiều người đã đổ xô đến, vây kín ba người bọn họ.
Miệng mỗi người ai nấy cũng một câu "Đồng ý đi!", càng về sau lại càng thêm nhiều người tham gia.
Chu Linh Vân không ngờ nhất chính là hắn gọi cả cánh báo chí ngầm đến.
"Linh Vân, anh thực sự rất nhớ những ngày mà chúng ta bên nhau, cùng nhau làm rất nhiều chuyện.
Em từng nói cuộc hôn nhân này là do sắp đặt, nhạt nhẽo vô vị, em muốn một lần được cầu hôn.
Bây giờ anh thực hiện ước muốn đó của em, còn kịp không?"
Lục Sở Viêm đầu tư cũng kỹ càng thật đấy, còn thuê người đến cùng hắn ta diễn kịch.
Chu Linh Vân không hoảng, ngược lại còn nhếch miệng cười.
Vừa hay, Lục Sở Viêm đã giúp cô một việc lớn.
Đừng trách cô vô tình, là do hắn quá ngu ngốc mà thôi!
Chu Linh Vân chầm chậm đưa tay ra, sắc mặt của Lục Sở Viêm dần trở nên tươi tắn như sắp bắt được một con một lớn.
Khoảnh khắc hắn ta đứng dậy trao nhẫn cho cô, Chu Linh Vân mỉm cười rồi giáng cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.
Tiếng chát vang lên giòn giã khiến sắc mặt của tất cả mọi người ai cũng sửng sốt, không gian bỗng dưng im lặng như tờ.
Chu Linh Vân khoanh tay trước ngực, dõng dạc nói ra từng câu từng chữ.
"Lục tiên sinh, chúng ta...!đã ly hôn rồi.
Xin anh sau này đừng bám lấy tôi."
Lục Sở Viêm cứng đơ người nhìn cô, đám báo chí ngầm liên tục chụp ảnh, một thông tin tốt thế này cho dù hắn có trả tiền bao nhiêu đi nữa cũng không đủ.
Rốt cuộc màn cầu hôn tuyệt vời này của hắn lại biến thành cơ hội để Chu Linh Vân cắt đứt với mình.
So với cô, Lục Sở Viêm hắn cũng chỉ là hạt thóc!
Đứng một mình giữa dòng người qua lại, Lục Sở Ngạo giống như một trò đùa bị người ta khỉnh miệt, mỉa mai.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn ra thế này.
Tất cả...!tất cả đều kết thúc rồi...
"Anh xem, lúc đó tôi có phải rất ngầu không?"
Trên đường trở về nhà, Chu Linh Vân đã rất tự hào mà nói ra rả vào tai Lục Sở Ngạo.
Thế nhưng anh lại chẳng thèm để ý đến lời nói của cô, cứ im lặng tập trung lái xe, gương mặt lạnh lùng khác hẳn thường ngày.
Chu Linh Vân thấy lạ, cô hỏi.
"Anh có nghe tôi nói gì không vậy?"
Lục Sở Ngạo vẫn im lặng như tờ, đến khi trở về nhà vẫn là vẻ mặt đó.
Chu Linh Vân có gặng hỏi thế nào anh cũng không trả lời, cứ như vừa trúng tà vậy!
"Anh lại bị làm sao vậy? Tôi dõng dạc tuyên bố ly hôn với anh ta rồi, anh sao còn chưa hài lòng? Đây không phải điều anh muốn nhất à?"
Chu Linh Vân vừa theo sau anh đi vào nhà, vừa bất lực nói.
Lục Sở Ngạo đột ngột dừng lại, anh quay đầu, khoác tay lên vai cô hệt như cách mà Lục Sở Viêm làm với cô lúc nãy.
Anh bất mãn.
"Anh ta như vậy?"
Chu Linh Vân khó hiểu.
"Như vậy...!thì sao?"
Lục Sở Ngạo ôm lấy hai vai cô, gương mặt vương nhiều chút ủy khuất, bỏ đi cái bộ dạng lạnh lùng mà nói.
"Anh ta ôm em như vậy, giữa chốn đông người nói mấy câu tình cảm.
Em không những không tránh mà còn ngăn cản anh.
Em có ý gì?"
"Tôi...! tôi là thoát không được, hắn ôm chặt quá rồi.
Với ngăn anh là vì tôi không muốn hai người xảy ra xô xát trước mặt công chúng."
"Vậy...! vậy cũng không được.
Bảo bảo nhìn thấy cảnh tượng ấy nó sẽ nghĩ thế nào? Anh là một người cha vô dụng, không biết bảo vệ mẹ của nó."
Giọng điệu ủy khuất này của Lục Sở Ngạo cũng thú vị lắm, như nai nhỏ đang giận dỗi ấy.
Chu Linh Vân bật cười, cô trèo lên chiếc ghế nhỏ gần kệ giày, sau đó cúi đầu xuống nhìn anh.
"Nói qua nói lại vẫn là anh ghen?"
Lục Sở Ngạo ôm cô chặt hơn, nét mặt bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ, biến thành một nam hồ ly mê hoặc lòng người.
"Anh là một hũ giấm chua, đâu phải em không biết?"
Lục Sở Ngạo nhếch mày khiến cho Chu Linh Vân càng thích thú với người đàn ông ấy.
Cô áp sát vào chóp mũi của anh, không báo trước mà đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
Còn chưa hết bất ngờ, Chu Linh Vân đã ngại ngùng buông khỏi đôi môi anh.
"Vậy hũ giấm này đã hết chua chưa?"
Lục Sở Ngạo thật tham lam, có rồi lại muốn thêm nữa, anh mạnh bạo cắn lấy cánh môi quyến rũ của cô, lắc đầu.
"Thêm mười cái nữa."
"Được rồi haha! Cái tên ngốc này, anh là cẩu hay sao mà cắn tôi vậy..."
"Gâu gâu!"
***
Thời gian cứ vậy dần qua đi, Chu Linh Vân không có ở nhà dưỡng thai thì cũng là cùng Lục Sở Ngạo đi loanh quanh hóng mát.
Khi cái thai đã đủ lớn, siêu âm liền chính là một bé gái, cả cô và Lục Sở Ngạo đều rất vui mừng.
Việc điều tra trong thời gian