Chu Linh Vân cùng Trình Thiếu Khanh rời khỏi nơi này, trong lòng cô mang theo một nỗi buồn nặng trĩu.
Dẫu biết manh mối lớn đã được tìm ra nhưng sao cô cứ cảm thấy còn chưa đủ.
Trình Thiếu Khanh đặt tay lên vai cô, mỉm cười an ủi.
“Tìm được đến đây rồi chứng tỏ em đã rất cố gắng.
Anh tin rằng em chắc chắn sẽ chứng minh được bản thân trong sạch sớm thôi.”
Chu Linh Vân ngước lên nhìn anh, con người này cũng thật biết an ủi, lúc nào cũng khiến cho tâm trạng tồi tệ của cô tốt hơn.
Đi qua công viên nước, Trình Thiếu Khanh đột ngột dừng xe lại.
“Nơi này… lâu rồi không tới, chúng ta xuống đó một chút có được không?”
Chu Linh Vân cũng cần giải tỏa căng thẳng, cô liền vui vẻ cùng anh xuống xe.
Công viên nước này trước kia từng là địa điểm mà hai người hay lui tới, cũng chính là nơi mà tình bạn của bọn họ bắt đầu.
Đứng trước chiếc cầu trượt đã bị tróc sơn, Trình Thiếu Khanh dường như đã thấy được mình lúc nhỏ.
Anh cùng cô đã chơi đùa rất vui vẻ ở nơi này, chính là ngày nào cũng ra đây.
Thấm thoát thời gian cũng trôi qua được cả chục năm, họ xa cách cũng đã vài năm, nhưng những kỷ niệm nhớ lại vẫn chỉ như ngày hôm qua.
“Sao đột nhiên trầm ngâm vậy?” Chu Linh Vân vừa đi vừa nhìn lên hỏi.
Anh chỉ cười: “Nhớ lại thuở nhỏ chúng ta từng cùng nhau vui vẻ, có chút hoài niệm.”
Chu Linh Vân hít một hơi thật sâu đầy ắp không khí trong lành, cô cũng gật gật.
“Em cũng muốn quay lại thời gian lúc nhỏ, thật yên bình làm sao.”
Không giống như bây giờ, mọi thứ đều nặng nhọc, bức bối.
Ở phía khác, Lục Sở Ngạo và Chu Ninh Sương hôm nay cũng đến công viên chơi.
Cô ta đòi cùng anh đi dạo, chẳng biết thế nào mà anh lại vô thức đưa cô ta tới đây.
Mặc dù không thích mấy nơi dành cho trẻ con lắm nhưng Chu Ninh Sương vẫn vui vẻ nghe theo.
“Ở đây thì có thứ gì chơi vui nhỉ?”
“Em thích chơi gì?”
“Ừm… chắc là cứ đi dạo thôi vậy.
Em không có hứng thú với mấy trò chơi ở đây lắm.”
Chu Ninh Sương mỉm cười, Lục Sở Ngạo trong đầu liền lóe lên một tia quen thuộc.
Anh vốn dĩ không định nói, nhưng khóe môi cứ như không điều khiển được mà hỏi.
“Em muốn ăn kẹo bông gòn không?”
“Kẹo bông? Lâu rồi cũng không ăn lại, vậy thì thử một chút cũng được.”
“Em ở lại đây, anh đi một chút rồi quay về.”
“Được.”
Chu Ninh Sương nhìn theo bóng dáng của Lục Sở Ngạo đi khuất, nụ cười trên môi dần tắt đi.
Cô ta không hề thích cái nơi trẻ con này chút nào, càng không thích kẹo bông gòn.
Không phải vì anh cứ nhiều lời, cô ta mới không chịu đồng ý ăn thứ đó.
Chu Linh Vân đồng thời cũng đang đi dạo một mình, trời đã hửng nắng nên Trình Thiếu Khanh quay lại xe lấy dù và mũ.
Cô đi dạo lòng vòng quanh nơi mình đứng, không ngờ liền gặp được Chu Ninh Sương cũng ở đây.
“Cô ta… sao lại ở nơi này được chứ? Hừm, cũng đúng lúc lắm.”
Sự thoải mái thảnh thơi trong người lúc này của Chu Linh Vân liền tan biến sạch khi nhìn thấy cô ta ở đây.
Cô không kìm được mà muốn vạch trần bộ mặt ác độc của con người này, một mình chạy tới trước mặt cô ta.
Nhìn thấy cô, Chu Ninh Sương có vẻ khá ngạc nhiên.
“Sao chị lại ở đây?” Cô ta suy nghĩ một hồi, sai đó lại nhếch miệng châm biếm: “À, cô đang muốn theo dõi tôi với Sở Ngạo à?”
“Đừng nói chuyện phiếm.
Chu Ninh Sương, thời gian vừa qua tôi chơi mèo vờn chuột với cô cũng đủ rồi, nên kết thúc ở đây thôi.”
Trước lời nói đầy ẩn ý khó hiểu này, Chu Ninh Sương thu lại bộ dạng giễu cợt ấy, nghiêm túc hỏi lại.
“Chị có ý gì?”
Chu Linh Vân cầm lấy đoạn video mà bà Thúy cung cấp đưa ra trước mặt Chu Ninh Sương.
Giây đầu gương mặt cô ta còn rất niềm nở, nhưng càng xem, sắc mặt lại càng trở nên khó coi.
Cô ta toan cướp lấy điện thoại, lớn tiếng nói.
“Từ đâu mà cô có được nó?”
“Chuyện này cô không cần biết đâu.
Cái chết của ba tôi, chúng ta cần phải xem xét lại.”
“Chu Linh Vân, cô đừng có nói láo.
Sao nào, chỉ dựa vào video này liền nói tôi giết ba? Cô còn chứng cứ nào thuyết phục hơn không?”
Chu Linh Vân cố giữ bình tĩnh mà siết chặt tay, thở đều nói tiếp.
“Cô và Mạc Cẩm Tú hằng ngày đều đầu độc ba tôi bằng thứ thuốc gì đó khiến bệnh tình của ông ấy ngày một trở nặng.
Cô giải thích xem?”
Trong lòng Chu Ninh Sương có chút gợn sóng, cô ta vẫn ương bướng khoanh tay không nhận.
“Cô nhìn thấy sao? Video này chẳng nói lên điều gì cả.”
Chu Linh Vân đã không còn muốn đứng đây đấu khẩu với Chu Ninh Sương, cô không nói gì mà lập tức kéo tay cô ra đi, tìm đại một chiếc taxi rồi đến nhà của bà Thúy.
Chu Ninh Sương trong xe có chút hoảng, không ngừng phản kháng.
“Chu Linh Vân cô muốn đưa tôi đi đâu? Mau thả tôi xuống!”
Sức lực của Chu Linh Vân không hề yếu ớt, cô ấy tức giận siết chặt lấy tay của Chu Ninh Sương, khống chế cô ta ngồi yên một chỗ không thể cử động.
Đến tới căn chung cư ấy, Chu Linh Vân lại kéo cô ta lên đến nhà bà Thúy gõ cửa.
Bà ta vừa nhìn thấy Chu Ninh Sương liền có chút hoảng muốn đóng lại, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự tra vấn của Chu Linh Vân.
“Bà mau nói cho cô ta biết, trong thời gian tôi không có trong bệnh viện, cô ta và Mạc Cẩm Tú đã làm gì?”
Chu Ninh Sương rốt cuộc cũng biết lý do mình bị đưa đến tận nơi này.
Bà Thúy thái độ khác hẳn ban nãy, nhìn chằm chằm cô ta với dáng vẻ dè dặt, mãi không dám nói ra một câu nào.
“Cô ta không làm gì được bà đâu, mau nói đi, nói ra