Chu Linh Vân đang trong tháng mang thai thứ tám, là thời điểm vô cùng nhạy cảm và nguy hiểm.
Lỡ như gặp bất trắc gì, cả cô và đứa con trong bụng đều sẽ không qua khỏi.
Nghĩ tới đây, Trình Thiếu Khanh đã lập tức rời khỏi biệt thự lao thẳng đi mà chẳng nói một câu nào.
Chu Linh Vân thừa biết mình đang có bụng bầu lớn mà vẫn bất chấp đi xe nhanh như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Cô biết rõ tình hình hiện tại của bản thân cho nên đã cố gắng giữ tâm thế bình tĩnh nhất có thể.
Ít ra, Chu Linh Vân cũng đã đến được bệnh viện một cách an toàn.
Bây giờ đã là khoảng mười giờ đêm, bệnh viện mà cô được cho địa chỉ tới không phải nơi mà Lục Sở Ngạo thường xuyên khám bệnh, cũng không phải bệnh viện tư nhân của anh.
Mặc dù có hơi lạ nhưng mấy người làm đã nói rằng Lục gia muốn che giấu chuyện này nên cô cũng thấy có phần hợp lý.
Chu Linh Vân vội chạy đến quầy lễ tân, hớt hải hỏi.
“Xin hỏi, bệnh nhân tên Lục Sở Ngạo nằm ở phòng mấy?”
“Vui lòng đợi môt chút, tôi sẽ kiểm tra giúp cô.”
Chu Linh Vân vò chặt hai tay lo lắng, lồng ngực đập bình bịch đến mức ở ngoài còn có thể nghe rõ.
Nhân viên lúc này rốt cuộc cũng đã tra xong.
“Lục tiên sinh nằm ở phòng 509, tầng hai, khu B.”
“Vâng, cảm ơn!”
Trình Thiếu Khanh theo định vị của chiếc xe mà đuổi gần tới nơi.
Chỗ cô đang dừng là bệnh viện J, nằm tách biệt hoàn toàn với trung tâm thành phố.
Đến một nơi xa thế này rốt cuộc là có chuyện gì?
Chu Linh Vân gấp gáp chạy lên tầng hai của tòa nhà bệnh viện, cố gắng một hồi mới tìm được căn phòng 509.
Khu hành lang này lạ rằng không có lấy một bóng người, lối đi vừa tối vừa đáng sợ.
Khi con người ta khẩn trương lo lắng một điều gì đó, họ sẽ chẳng còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ những chuyện khác.
Chu Linh Vân cũng vậy, cô không thắc mắc về nơi hoang vắng này, cứ chỉ cắm mặt đi về phía trước.
Tới được phòng 509, Chu Linh Vân nhìn vào bên trong từ ô cửa kính nhỏ.
Trong đây không có đèn, chỉ le lói chút ánh sáng từ mặt trăng bên ngoài chiếu vào.
Một thân ảnh nằm yên lặng ở trên giường, cùng với những máy móc phức tạp cạnh bên, đoán chừng Lục Sở Ngạo gặp tai nạn vô cùng nghiêm trọng.
Chu Linh Vân bất giác rơi nước mắt, cô không đợi được mà mở cửa chạy vào trong.
Ngay khoảnh khắc ấy, một nụ cười ẩn sau bóng tối chợt lóe lên.
“Sở Ngạo… Sở Ngạo, sao anh lại thành ra thế này?”
Chu Linh Vân lại gần giường bệnh, cô rưng rức nước mắt nhìn anh, gần như khóc òa lên vì vết thương lớn nhỏ trên khắp cơ thể.
“Sở Ngạo… anh…”
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên má anh, nhưng cảm giác này lại chẳng quen thuộc chút nào.
Nghiêng đầu của anh về phía mình, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho Chu Linh Vân hốt hoảng đứng bật dậy.
Người này… người này đâu phải Lục Sở Ngạo…
Còn tưởng mình đi nhầm phòng nhầm khu, Chu Linh Vân liền vội chạy ra phía cửa xem lại bảng tên và số phòng.
Rõ ràng cô đã tìm đúng chỗ, nhưng tại sao người nằm trên giường kia lại không phải Lục Sở Ngạo.
Khi này, tiếng bước chân của ai đó vang lên từ trong bóng tối khiến cho Chu Linh Vân bất giác thu người vào trong phòng, chỉ để hé đầu nhìn ra bên ngoài.
Tiếng bước chân ngày càng lớn, đến khi ra khỏi nơi bóng tối đó, Chu Linh Vân mới thực sự kinh hãi.
“Mạc Cẩm Tú? Chu Ninh Sương?”
Chu Linh Vân bây giờ mới quay lại nhìn người nằm ở trên giường, lúc này mới hiểu ra bản thân đã bị lừa rồi.
Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương dần tăng tốc độ về phía của cô, ngay khi hai người họ muốn bắt lấy, Chu Linh Vân đã nhanh chóng đóng sầm cánh cửa ấy lại.
Cô biết, mình đang mang thai lớn, nếu chạy chắc chắn sẽ không thoát được hai người họ.
Cho nên, cô chỉ còn cách trốn ở trong phòng, khóa chặt cửa lại.
Ở bên ngoài truyền đến không ít tiếng đập cửa inh ỏi.
“Chu Linh Vân, mau ra đây, cô trốn không được đâu!”
“Ninh Sương, nhanh đi lấy chìa khóa!”
Chu Linh Vân lùi lại về sau, cô hoảng hốt nhìn xung quanh, ở đây không có một lối thoát nào khác, bên ngoài thì liên tục vang lên lời nói đe dọa của Mạc Cẩm Tú.
“Chu Linh Vân, mau ra đây!”
Cô vội chạy về phía lan can, đứng ở đó cố hét lên thật lớn.
“Có ai không? Cứu tôi với! Có ai không!!!”
Chu Linh Vân hét lên trong tuyệt vọng nhưng phía dưới chỉ là một bãi cỏ xanh rì.
Cô đi vội nên không mang theo bất cứ thứ gì, cùng với tiếng hét của Mạc Cẩm Tú phía sau cánh cửa, cô càng run rẩy lo sợ, ôm lấy bụng của mình trong bất lực.
“Bệnh viện này bình thường vắng tanh, cô có gọi khản cả giọng cũng không ai cứu đâu!”
Chu Ninh Sương không mất quá nhiều thời gian đã quay trở về đây, cô ta không biết từ đâu đã tìm được chìa khóa của phòng này.
Tiếng xoành xoạch mở cửa vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, Chu Linh Vân ôm lấy bụng của mình, lồng ngực đập liên hồi, cả gương mặt tái xanh đều đẫm lệ.
“Thiếu Khanh, Hứa Ngụy, cậu hai… làm ơn… cứu tôi…”
Rầm!
Cánh cửa mở ra một cách mạnh bạo, Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương đều đi vào bên trong với bộ mặt nham hiểm.
Họ tiến một bước, cô liền lùi một bước, cho tới khi sau lưng đã chạm đến khung sắt của lan can, Chu Ninh Sương mới cười vang một tiếng.
“Hahaha! Chị cũng có ngày này à? Chu Linh Vân, muốn trách thì cũng trách cô quá cố