Chỉ khi Dương Mỹ An đứng ra nói, Phó Quân Sơn mới buông tha cho Vãn Nghiên Tuyết.
“Cô tốt nhất nên giao dịch thông tin đó với chúng tôi.
Chu Ninh Sương cô ta vừa sai người bắt em trai cô, có lẽ là muốn dùng nó để đối phó.”
“Cái gì?” Vãn Nghiên Tuyết hốt hoảng, nhưng vẫn không quên cảnh giác.
“Làm sao biết được các người có lừa tôi hay không?”
“Cô có thể thử chờ, nhưng tính mạng của em trai cô có chờ không thì… tôi không chắc.”
Cô ta chần chừ, Chu Ninh Sương là một con cáo nham hiểm thế nào làm sao cô ta không biết.
Bảo sao vừa nãy cô ta lại đồng ý nhanh đến như vậy, còn nghĩ là…
“Nếu tôi đồng ý, tôi được gì từ các người.”
“Tôi sẽ tạm thời bảo vệ được chị em cô khỏi Chu Ninh Sương, sau đó sẽ đưa cô lên làm chủ biên của tòa soạn cô muốn.”
Nói rồi, Dương Mỹ An quay lại hỏi Phó Quân Sơn.
“Chú có quen biết với mấy bên tòa soạn không?”
“Ừm… có chút…”
“Có thể không?” Cô hướng mắt về phía Vãn Nghiên Tuyết.
Phó Quân Sơn nghĩ ngợi một chút, sau đó cũng gật đầu.
Vãn Nghiên Tuyết mặc dù không biết hai người là ai, nhưng có một số chuyện không nên biết vẫn hơn.
Cô ta chỉ đồng ý trao đổi với hai người, rồi đưa cho họ một chiếc usb.
“Mong hai người giữ chữ tín.”
Mấy ngày liên tiếp kể từ khi điều trị bằng phương pháp của Jason William, Lục Sở Ngạo ngày nào cũng mơ thấy ác mộng, mọi thứ đều là hình ảnh của Chu Linh Vân.
Anh thu thập được từ não bộ của mình không nhiều ký ức lúc trước, ghép lại cũng chỉ là một dải trí nhớ không nguyên vẹn.
Đêm nào cũng vậy, Lục Sở Ngạo luôn bị đánh thức bởi chiếc bụng giả trong mơ mà anh cầm lên.
Đứng trước lan can hứng ánh trăng sáng vằng vặc, Lục Sở Ngạo khẽ chạm tay vào ly rượu.
Một gương mặt tuấn mỹ in lên mặt rượu, nó gợn sóng lên theo từng nhịp gõ, giống hệt như cảm xúc đang gợn lên trong lòng anh.
Một cảm giác lo lắng, bất an.
“Chu Linh Vân… rốt cuộc tôi và em… giữ chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”
…***…
“Mau thả ra! Tôi muốn tìm con tôi! Các người lừa tôi, mau thả ra! Mau thả ra!!!”
Tiếng gào thét vang lên khắp một căn hành lang khiến cho bệnh nhân đi qua ai cũng rùng mình khiếp sợ bỏ chạy.
Chu Linh Vân sau khi nghe được tin con của mình không còn liền như người mất kiểm soát, tóc tai rối bời náo loạn đòi đi tìm đứa trẻ.
Hứa Ngụy lo lắng chốc lát lại ra ngoài nhìn, thấy được bóng dáng của mọi người mới vội vàng gọi.
“Thiếu gia, tiểu thư kích động muốn đi tìm đứa bé, mọi người mau ngăn cô ấy lại!”
Bọn họ nhìn nhau với một gương mặt lo sợ, ngay khi đó đã tăng tốc chạy đến phòng.
Tiếng hét của Chu Linh Vân vẫn chưa thể thuyên giảm, các bác sĩ và y tá phải giữ thật chặt lấy cô.
“Cầu xin các người, mau trả con cho tôi… cầu xin các người… mau buông tôi ra!”
Tròng mắt của cô đỏ lên hệt như vấy máu, cơ thể rõ ràng vẫn yếu ớt nhưng lực giãy lại khỏe vô cùng.
Các y tá bác sĩ tới kịp đều là nữ, trụ không nổi trong một thời gian dài liền để Chu Linh Vân chạy thoát.
Cô dứt ống tiêm trên tay của mình, nhanh như cắt chạy ra ngoài không kịp để cho Hứa Ngụy bắt được lấy.
Ngay cả bốn người Phùng Khải vừa chuẩn bị chạy tới cũng không kịp nhìn, để cô chạy lọt mất.
“Nguy rồi! Linh Vân, mau quay lại, Linh Vân!”
Trình Thiếu Khanh tặc lưỡi, anh vừa chạy thật nhanh theo cô, vừa xắn tay áo tiện cho việc bắt cô lại.
Chu Linh Vân không biết bản thân mình đã chạy đi đâu, cô chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều đau nhức dữ dội, nhưng khao khát tìm con dường như lấn át đi toàn bộ những cơn đau ấy.
Bên ngoài, trời lạnh rét biết bao.
Cô chân trần chạy ra giữa sân bệnh viện lớn, nhìn bầu trời như quay quanh mình mà gọi lớn.
“Con của tôi đâu! Con ơi! Mẹ ở đây, con mau về với mẹ đi… con ơi!!!”
Đến khi sức chịu đựng cuối cùng của một con người đạt đến giới hạn, Chu Linh Vân không thể trụ thêm liền mất đi ý thức mà ngã xuống, vừa hay Trình Thiếu Khanh ôm lấy cô kịp.
“Linh Vân… em mau tỉnh lại đi… Đồ ngốc này!”
Anh bế cô lên trước những ánh mắt thầm thì phán xét của mọi người, đưa cô trở lại phòng bệnh.
Họ đều không biết rằng Chu Ninh Sương và Lục Sở Viêm cũng vừa đến, trùng hợp còn xem được một cảnh tượng hiếm gặp.
“Đó không phải là Chu Linh Vân sao? Cô ta bị cái gì vậy…?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Ninh Sương bất giác ôm lấy cái thai nhỏ của mình mà lo sợ.
Chu Linh Vân như vậy… là mất đi đứa con rồi.
Thế nhưng cô không cảm nhận được một phần nào vui sướng, chỉ có sự lo sợ bủa vây xung quanh.
Đứa bé trong bụng này của cô ta quả thật là của Lục Sở Viêm.
Cô ta sợ rằng có một ngày mình sẽ gặp báo ứng, sẽ giống như Chu Linh Vân hiện tại, hóa điên khi bị mất con.
“Sương, em sao vậy?”
“À…?” Chu Ninh Sương bất chợt được gọi lại trong dòng suy nghĩ miên man.
“Em… em không sao.
Sở Viêm, hay là chúng ta… tới bệnh viện khác đi.
Chu Linh Vân có ở đây, em không muốn chung một nơi với cô ta.”
“Nước sông không phạm nước giếng, em lo cái gì? Hơn nữa đây là bệnh viện tốt nhất rồi.”
Chu Linh Vân ôm chặt lấy cánh tay của Lục Sở Viêm rồi kéo hắn lùi về phía sau.
“Tóm lại… em không muốn khám ở đây.
Chúng mình đi nơi khác đi.”
“…”
…
“Tôi từng nghĩ đến trăm ngàn biểu cảm đau buồn, khốn khổ của cô ấy, nhưng lại không nghĩ đến việc… cô ấy lại hóa điên thế này…”
Dương Mỹ An dựa lưng vào tường, đưa ánh mắt của mình vào trong ô cửa sổ, đáy mắt hiện ra một người phụ nữ đang ôm lấy đứa con của mình.
Thế nhưng đứa con ấy… lại chỉ là một con búp bê.
“Tiểu Bảo của mẹ ngủ ngon, mẹ yêu Tiểu Bảo nhiều lắm, con nhất định lớn lên phải thật xinh đẹp nhé?”
“Tiểu Bảo nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất…”
Không gian bên ngoài có lẽ còn