Lục Sở Ngạo một mình đi đến bệnh viện K, nơi mà mấy năm trước Chu Ngọc điều trị.
Chu Linh Vân từng nói ông ấy phải ở bệnh viện trong suốt vài tháng sau đó xuất viện tình trạng ngày càng xấu hơn.
Giải thích rõ ràng nhất cho tình huống này chính là có người đã ra tay trong suốt thời gian ấy.
Khu phòng VIP của ông đương nhiên sẽ luôn có camera giám sát, nhưng điều quan trọng là mọi chuyện đã qua quá lâu rồi, hơn nữa nếu còn khả năng cao cũng sẽ chẳng có ở đây.
Dù sao cũng là tới tìm hiểu, tra thừa còn hơn bỏ sót.
Lục Sở Ngạo đến phòng camera, nhờ bọn họ tìm lại dữ liệu của vài năm trước.
Người bảo vệ vừa lục tìm các băng đĩa, USB trong tủ, vừa thở dài.
“Cậu trai trẻ là muốn điều tra gì đó đúng không?”
Lục Sở Ngạo ngạc nhiên, từ lúc bước chân vào phòng quan sát nãy, anh chưa hề nói ra mục đích của mình.
“Sao ông biết?”
“Ở cái bệnh viện này tôi cái gì chả biết? Nhiều trường hợp có ý tốt, ý xấu, và cũng như cậu, tới điều tra chuyện này chuyện kia.
Cho nên ở đây chúng tôi đều lưu giữ lại các file trước kia.”
Thấy ông ta có vẻ cũng là một người thật thà, anh liền thở hắt rồi ngồi xuống.
“Tôi quả thực muốn tới để xác định vài chuyện.
Mọi file trước đó đều được lưu giữ sao?”
“Đúng vậy.
Anh muốn tìm ngày hai mươi chính tháng bảy năm 20XX đúng không? Là phòng 18 khu VIP.”
“Vâng.”
Lục thêm một lúc nữa, ông ấy lấy ra một đống những băng video và cả USB lưu trữ.
Thời điểm mà Lục Sở Ngạo chọn khá dài cho nên lượng thông tin cần xem cũng không ít.
Video sau khi được chiếu lên, ông lão bảo vệ đã lập tức nhận ra người đang nằm trên giường bệnh.
“Ồ, đây là Chu Ngọc đúng chứ? Tôi có biết ông qua, nhưng hình như ông ấy đã qua đời khoảng bốn năm trước rồi nhỉ?”
“Ông biết rõ ông ấy như vậy, thế có biết được… tại sao trong thời gian điều trị bệnh sức khỏe của ông ấy lại ngày càng yếu đi không?”
Ông ta hít một hơi bằng kẽ răng, chép miệng một cái sau đó nhíu mày nghĩ ngợi.
“Thời điểm đó… là một cậu thanh niên trẻ đảm nhận công việc này.
Sau đó một thời gian cậu ta nghỉ làm, tôi mới tiếp nhận vị trí thay cậu ta.
Nhưng mà muốn biết… thì cứ cố xem đến hết là được.”
Lục Sở Ngạo gấp gáp muốn tìm ra người mà ông bảo vệ ấy nói.
Có lẽ hắn ta chính là kẻ nắm giữ đầu mối quan trọng nhất.
Có điều, bây giờ phải xem trước đã.
Qua khoảng nửa tiếng xem xét, ngoại trừ một đoạn ghi lại cảnh Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương lén bỏ gì đó vào đồ ăn của ông ta thì các đoạn video khác cũng tương tự, hệt như lời mà Trình Thiếu