Liễu Như Ý không trả lời, chỉ hướng ánh mắt của mình ra phía cửa.
Cánh cửa lớn bật mở, một chiếc xe lăn được đẩy từ bên ngoài vào.
Hai mẹ con họ theo bản năng quay người lại nhìn, đồng tử đồng thời dãn nở khi thấy người đến chính là Chu Linh Vân.
Phùng Khải đẩy cô vào trong, đằng sau còn có một đội vệ sĩ đứng gác ở bên ngoài, đội khác chính là cảnh sát đang tràn vào bên trong, vây kín cả phòng khách trước sự ngỡ ngàng của mẹ con họ.
“Đừng tỏ ra bất ngờ như vậy.” Chu Linh Vân hờ hững nhìn hai người, biểu cảm không có chút hả hê nào.
“Chuyện này… chuyện này là sao? Sở Ngạo, anh… anh nói gì đi?”
Sắc mặt của Lục Sở Ngạo lạnh như tờ, trong mắt không chứa Chu Ninh Sương dù chỉ là một lời nói.
“Dì Liễu…” Thấy Liễu Như Ý thậm chí còn đưa mắt lườm mình, Chu Ninh Sương mới nhớ tới Lục Sở Viêm cũng ngồi ở đây.
“Sở Viêm, anh… anh mau giải thích đi, chuyện này là thế nào?”
“Anh…” Hắn bối rối, vốn dĩ hắn không được cả nhà cho biết bất cứ thông tin nào.
“Cho tới bây giờ cô vẫn muốn bám víu lấy sự bảo vệ anh ấy? Chu Ninh Sương, cô có tư cách gì mà nói đứa con ấy là của tôi?”
Chu Ninh Sương run người, khóe mắt đã bắt đầu tràn ra giọt nước mắt sợ hãi.
Mạc Cẩm Tú liếc nhìn mọi thứ xung quanh, tám phần cũng đoán ra được câu chuyện.
Họ bị lừa rồi!
“Khốn nạn! Các người… các người lừa chúng tôi!”
“Mẹ à…” Chu Linh Vân tiến tới gần trước mặt bọn họ, chống tay nói: “Đừng nói bị lừa.
Con cứ nghĩ mẹ với em cảnh giác lắm, ai ngờ… lại háo hức đến vậy.”
“Chu Linh Vân, mày…”
Không để cho câu chuyện kéo dài thêm, mấy người cảnh sát đã mau chóng làm nhiệm vụ của mình, bắt giữ lấy hai mẹ con họ.
“Xin mời cùng chúng tôi về đồn.”
“Các anh mau buông ra! Tại sao lại bắt tôi?”
“Chị Mạc, chí ít bây giờ tôi vẫn còn chút tôn trọng đối với chị.
Mọi việc đến nước này rồi, tôi tin hai người thừa biết nguyên nhân.
Đừng cố chấp nữa.”
Chu Ninh Sương buông thõng hai tai, đôi chân mềm như bún vô lực ngã xuống đất.
Sau khi hai người bị bắt đi, Lục Sở Viêm đã vội vã chạy theo phía sau.
Liễu Như Ý không chút ngăn cản, hắn muốn tiếp tục ngu ngốc, bà liền chẳng quan tâm.
Chu Linh Vân thở dài một hơi, cô cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm, như trút bỏ được cả tấn sắt trên người.
Rốt cuộc cô cũng thay đổi được số mệnh của mình, rốt cuộc cô cũng đã rửa oan cho bản thân.
Liễu Như Ý phẩy tay, để người làm trong nhà và vệ sĩ lui hết ra ngoài, cho bọn họ một không gian riêng.
Bà ta lúc này cũng tự biết lỗi của bản thân, biết mình đã trách nhầm người, gây cho cô không ít những đau khổ.
Bà muốn nắm lấy bàn tay đang run rẩy vì kìm nén ấy của cô, nhưng lại thấy bản thân không xứng.
“Linh Vân… mẹ…” Bà cười hắt: “Bây giờ ta không còn là mẹ chồng của con nữa.
Linh Vân, ta xin lỗi, xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã gây ra cho con…”
Liễu Như Ý rưng rưng nước mắt, bà thực sự sai khi đã không ít lần miệt thị, mắng chửi Linh Vân.
Bà luôn đau đáu trong lòng với thân phận người giết chính cha ruột của mình của cô, rốt cuộc bây giờ sự thật phơi bày mới được nhẹ lòng.
Chu Linh Vân lắc đầu, cô không trách bà.
Chính lần phối hợp này là lời xin lỗi chân thành nhất mà cô có được.
“Con không trách dì… con cũng… đâu ít lỗi…”
“Được rồi, còn cứ xin lỗi qua lại sẽ tới đêm mất.” Lục Sở Ngạo lên tiếng, anh không muốn tiếp tục ngồi trong không gian không căng thẳng thì cũng đau buồn này chút nào.
“Trời không còn sớm nữa, Linh Vân, Phùng thiếu, hai người ở lại đây một đêm đi.”
“Linh Vân… tôi có thể yên tâm giao họ mọi người.
Nhưng tôi không quen ở lạ nhà, đành xin phép rời đi.”
Phùng Khải hôn lên mái tóc óng mượt của cô cháu gái, dặn dò cẩn thận.
“Sáng sớm mai cậu sẽ đến đón, con nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay vất vả rồi.”
“Vâng.”
Phùng Khải đi rồi, mọi chuyện lại dần trở về quỹ đạo bình thường.
Chu Linh Vân bước vào căn phòng trước kia của mình, những ký ức không mấy tốt đẹp lại ùa về.
Không ngờ đi một vòng… cuối cùng vẫn là trở lại nơi đây.
Lục Sở Ngạo đem một ly sữa ấm lên phòng cho cô, thấy cửa không đóng, anh liền gõ nhẹ vài cái rồi cũng cứ vậy mà đi vào trong.
Chu Linh Vân không có ở trên giường, điện cũng không bật.
Anh đi ra ngoài ban công, quả nhiên, cô vẫn đang ở đây.
Chu Linh Vân ngồi trên xe lăn, đưa ánh mắt đẫm lệ nhìn về một khoảng không vô định.
Ánh sáng diễm lệ của mặt trăng buông xuống thân ảnh nhỏ nhắn ấy, như một chiếc chăn nhung ấm áp bao bọc lấy toàn bộ cơ thể.
Lục Sở Ngạo lặng im khi thấy hai bả vai của cô run run.
Cô không lạnh… cô chỉ đang trút bỏ mọi cảm xúc mà bản thân đã kìm nén.
Có lẽ, thứ cô cần bây giờ chính là sự riêng tư và không gian yên lặng.
Anh đứng ở đó, không tiến thêm một bước nào nữa, cứ như vậy mà để cô trút bỏ mọi thứ.
“Linh Vân, em đã rất cố gắng rồi.”
…***…
“Tôi cũng không ngờ rằng Chu Ninh Sương cô ta lại ác độc đến vậy…” Vãn Nghiên Tuyết nét mặt vừa bất ngờ lại vừa rầu rĩ.
Dương Mỹ An tìm gặp cô ta đương nhiên không chỉ thông báo đến chuyện này, mà còn có việc quan trọng khác cần phải làm.
Dưới sự nâng đỡ của Phó Quân Sơn, Vãn Nghiên Tuyết cũng coi như đã có một vị trí khá cao trong tòa soạn.
Tài năng của cô ta cũng đã đến lúc thể