Nhìn bóng người con gái ấy lướt qua mình, Dương Mỹ An mới cảm nhận được sự ân hận về hành động vừa rồi của bản thân.
Chỉ là do quá bốc đồng và tức giận nên cô mới mất kiên nhẫn với Chu Linh Vân.
Xuống dưới nhà, mọi người đều sốt ruột hỏi chuyện, thế nhưng Chu Linh Vân lại chẳng nói gì.
Đối diện với Lục Sở Ngạo, cô chỉ đưa cho anh một ánh mắt nhờ cậy, khác hoàn toàn so với thái độ khi đứng cạnh Trình Thiếu Khanh.
Trước khi cô lướt qua người anh, trong tay anh trong một thoáng đã xuất hiện chiếc bùa hộ mệnh bằng thép thuôn dài.
Lục Sở Ngạo hơi nhìn xuống, bỗng dưng lại hiểu được ánh mắt của Chu Linh Vân.
“Con bé này làm sao vậy chứ? Nó bị thằng nhãi Thiếu Khanh bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi…”
“Không… cô ấy là có điều khó nói.
Linh Vân tuyệt đối không tự dưng mà như vậy.” Lục Sở Ngạo khẳng định chắc nịch.
“Tôi cũng thấy như vậy, Linh Vân không phải loại người dễ thay đổi như vậy.”
“Phía bên Trình Thiếu Khanh, anh ta chắc chắn đã dùng thứ gì đó để khống chế con bé.” Phùng Khải ngồi xuống ghế thở dài.
Dương Mỹ An nghe mọi người nói chỉ biết im lặng, trong vào phút nóng nảy, cô quả thực đã nghĩ Chu Linh Vân thay lòng đổi dạ.
“Cơ mà… cô vừa đánh con bé à?”
Phùng Khải đột nhiên quay sang hỏi khiến Dương Mỹ An nín lặng.
Cô mạnh tay đến mức đó sao?
“Linh Vân đột nhiên nói mấy lời kỳ lạ khiến tôi tức giận, trong phút bốc đồng tôi đã không kiểm soát mà… lỡ đánh cô ấy.”
Lục Sở Ngạo khi trước nước mắt giàn giụa, bây giờ lại như hình viên đạn lườm nguýt Dương Mỹ An.
Cô vội nép phía sau Phó Quân Sơn, chẳng dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đáng sợ trước mặt.
Anh ta che chở cho cô bạn gái nhỏ của mình, khẽ xoa xoa đầu cô.
“Đừng sợ, dù sao người đánh cũng không phải anh.”
“…???” Anh là đang trấn an cô hay chính mình vậy?
“…”
Chu Linh Vân bước chân vào địa phận của Trình Thiếu Khanh, cô quay đầu ngắm nhìn thế giới bên ngoài một lần cuối, không biết đến bao giờ mới thoát khỏi nơi địa ngục này.
Bước vào vòng tay của Trình Thiếu Khanh, chẳng khác nào chim nhỏ tự chui vào lồng.
May mắn có người mở cửa, xui xẻo thì bị giam cầm cả đời cho đến khi chết.
“Mệt không? Ở nhà nhiều người đến tiễn như vậy có cảm thấy lưu luyến không?”
Chu Linh Vân nhíu mày bất mãn.
“Anh theo dõi tôi?”
Hắn bình thản trả lời: “Không có, anh lo em không nhớ thời gian nên muốn đến nhắc.
Nhưng thật may là… em khá đúng giờ.”
Chu Linh Vân nhắm mắt lại thở một hơi thật mạnh.
Hành tung của kẻ biến thái này cô không kiểm soát nổi.
Ròng rã suốt cả ngày trời, Chu Linh Vân cũng đã thấm mệt.
“Phòng ngủ của tôi ở đâu?”
“Ở phòng của anh.”
“…”
Trình Duyệt bật cười, không hiểu tại sao khi nhìn thấy Chu Linh Vân tức giận anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, cứ muốn chọc tức cô mãi như vậy.
Dù sao hôm nay cô cũng mệt, thôi thì không làm phiền cô ấy nữa.
“Được rồi, đừng lườm anh như vậy.
Phòng em ở ngay cạnh phòng của anh, cũng nằm cạnh phòng của đứa nhỏ.”
Coi như anh ta còn có chút tính người.
“Tôi có thể gặp con bé một chút không?”
“Vậy em ăn chút gì đi đã, trời tối rồi.”
“Tôi vẫn còn no, không có khẩu vị.
Anh yên tâm, tôi không tự hành hạ bản thân mình đâu, tôi còn phải chăm sóc con của mình.”
Chu Linh Vân ương bướng thế nào, Trình Thiếu Khanh đều biết rõ.
Anh cưỡng ép cô đã không ít, lần này để cho cô thoải mái vậy.
Ôm đứa bé trong lòng, rốt cuộc trên khuôn miệng ấy cũng đã có được nụ cười.
Cho dù đứa bé không phải con của mình nhưng Trình Thiếu Khanh vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được ở cạnh hai mẹ con Chu Linh Vân.
Hắn nhìn biểu cảm hạnh phúc của cô lúc này lại tự mình ảo tưởng rằng cô đang thực sự nguyện ý, trong đầu vẽ lên không ít những viễn cảnh ngọt ngào sau này.
“Đúng rồi, anh đã đặt tên cho con bé chưa, nó tên là gì?”
“Tuyết An.”
“Nhiên Tuyết… có ý nghĩa gì?”
“Tuyết trong trong trắng, tinh khiết, xinh đẹp, nhiên trong hỷ lạc vô ưu, an nhiên hạnh phúc.
Anh hy vọng con bé lớn lên có thể giống như em, xinh đẹp, và bình an.”
Nụ cười dần hạ xuống.
Sao lại giống như cô? Giống một con người phải đi qua bao gian nan, để rồi điểm dừng chân lại là sào huyệt của ác quỷ, vĩnh viễn bị nhốt trong ngục tối sao?
“Nhiên Tuyết, con nhất định không được giống như mẹ…”
Đến tận tối, Chu Linh Vân vẫn ru đứa bé ngủ, cô ngồi như vậy cho tới khi mệt nhoài rồi thiếp đi, đứa bé vẫn còn ôm chặt trong lòng.
Trình Thiếu Khanh chậm rãi bước xuống, muốn bế đứa bé trong tay Chu Linh Vân vào trong lòng nhưng cô cứ siết chặt không buông.
Cho dù đang ngủ nhưng cô vẫn ý thức được việc bảo vệ con, tuyệt đối không cho ai cướp đi con gái của mình.
Hắn bất lực nhìn cô, không cố gắng cướp lấy đứa bé mà để cho Chu Linh Vân tiếp tục ôm nó ngủ.
Hắn hiểu cô yêu nó, thương nó đến mức nào, hôm nay coi như thư thả cho cô một lần vậy.
Hơn nữa, hắn vẫn còn việc khác để làm.
Ngồi trước người đàn ông cao cao tại thượng như một vị thánh, Lục Sở Viêm như một thằng đàn ông hèn hạ cúi thấp mặt.
Hắn không ngờ bản thân lại đi tới mức này.
“Anh hứa sẽ cho tôi danh dự và địa vị?”
Trình Thiếu Khanh vắt chân chéo đứa mắt nhìn xuống chú cún nhỏ sắp thuần hóa của mình, rót vào tai hắn những điều dễ nghe nhất, béo bở nhất.
“Không chỉ có danh dự, địa vị, anh muốn gì tôi đều có thể đáp ứng.
Chỉ là một Lục Sở Ngạo cỏn con, thân làm anh trai há nào cứ chịu thua kém em mình mãi vậy được.”
Từng lời nói của Trình Thiếu Khanh đều là vết thương chí mạng trong người Lục Sở Viêm.
Hắn ta đã suy nghĩ rất lâu, hắn hận tất cả mọi thứ, tất cả mọi người biến hắn thành một thằng ngốc, để rồi mọi chuyện đâu lại vào