Kể từ ngày giông bão ấy, Chu Linh Vân cứ như một người mất hồn.
Cô không rời khỏi phòng của mình nửa bước, cũng như câm như điếc, gọi không nghe, hỏi không trả lời.
Trình Thiếu Khanh vô cùng bất lực, nhưng hắn yêu cô như vậy, hắn không dám làm bất cứ điều gì khiến cô kinh hãi thêm nữa.
Như thường lệ, Trình Thiếu Khanh đem theo đĩa hoa quả đến phòng của cô.
Hắn ta ngồi cạnh cô, giữ một khoảng cách nhất định, đưa đến trước mặt cô một miếng táo.
“Táo này ngọt lắm, anh vừa mới gọt.”
Ngoại trừ ánh mắt trống rỗng vô định, Chu Linh Vân chẳng có bất cứ biểu cảm hay thái độ nào trước sự quan tâm của Trình Thiếu Khanh.
Hắn ta đặt lại đĩa táo trên bàn như bao ngày bình thường khác, bởi nó diễn ra đã quá thường xuyên.
Trình Thiếu Khanh nghĩ rằng vì ngày hôm đó hắn quá điên cuồng, dọa cô sợ tới bây giờ nên kiên nhẫn vẫn còn để dỗ dành.
Chỉ là hắn không ngờ, sự đau buồn đến mức trầm cảm ấy là vì Lục Sở Ngạo.
Trình Thiếu Khanh nắm lấy bàn tay gầy gò của Chu Linh Vân, thế rồi cô cũng thu lại một cách nhanh chóng.
Hắn không tức, chỉ thở dài nói.
“Anh xin lỗi… anh hứa sau này sẽ không bao giờ hành xử như vậy…”
Hắn đã nói câu xin lỗi này đến tám ngàn lần rồi nhưng rốt cuộc vẫn không thể lay động được Chu Linh Vân.
Bà vú lúc này đem theo đứa bé đang ngoan ngoãn nằm chơi vào trong phòng theo lời căn dặn của Trình Thiếu Khanh.
Hắn ôm lấy thiên thần nhỏ, trên môi kéo lên một nụ cười ôn hòa hiếm hoi.
“Linh Vân, em xem này, Nhiên Tuyết của chúng ta đáng yêu chưa.
Con bé một chút cũng không quấy khóc, nhất định là có em ở bên cạnh rồi.”
Chu Linh Vân vẻ mặt lặng như nước vẫn không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng sớm đã ghê tởm ba chữ “của chúng ta” rồi.
Trình Thiếu Khanh mặt mũi cũng thật dày, vốn dĩ không phải đồ của mình vẫn luôn nhận là của mình, và ép chúng trở thành của mình.
Cô tự cười khẩy trong lòng, biểu cảm bên ngoài vẫn tĩnh lặng.
“Nào Linh Vân, em mau bế nó đi, con bé chắc nhớ em lắm.”
Trình Thiếu Khanh đưa đứa bé tới gần vòng tay của Chu Linh Vân nhưng cô lại như người bất động.
Hắn đã phải phá lệ để cô được gần gũi với đứa trẻ, vậy mà Chu Linh Vân vẫn như người mất hồn, chẳng thèm để tâm đến nó dù là một chút.
Hắn tự hỏi, bản thân quá đáng đến mức độ đó cơ à? Chu Linh Vân chẳng phải yêu con hơn cả tính mạng hay sao?
Cũng đành vậy, hắn đem đứa trẻ lại cho bà vú chăm sóc, còn mình vẫn tiếp tục kiên trì dỗ dành cô.
Cho tới hôm sau, Trình Thiếu Khanh rốt cuộc cũng đưa Chu Linh Vân ra được khỏi phòng.
Hắn tự mình đẩy xe xuống sân sau - nơi trước kia đã từng xảy ra một màn kịch khốc liệt, bây giờ bỗng dưng lại biến thành một vườn hoa cỏ tươi tốt.
Chu Linh Vân cũng thấy lạ, tuyệt nhiên cô chẳng hỏi gì, chỉ nhẹ đưa mắt về những khóm hoa xinh đẹp đang đua nhau nở rộ.
Trình Thiếu Khanh cúi thấp xuống, nói vào tai cô những lời đường mật nhẹ nhàng nhất.
“Đẹp không? Khu vườn này là anh đặc biệt làm cho em, nó đẹp giống như truyện cổ tích nhỉ? Em là nàng Công chúa xinh đẹp, xứng đáng được sống ở một khu vườn cổ tích thế này.”
Lời nói như mật ngọt không ngừng rót đẫm vào tai Chu Linh Vân.
Cô nghe rõ từng từ từng chữ hắn ba hoa, nhưng khung cảnh tưởng tượng lại chẳng có chút giống.
Có lẽ là… Nàng công chúa bị giam cầm trong chiếc lồng trải đầy hoa.
Vỏ bọc bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu, sự thật bên trong nghiệt ngã và cay đắng bấy nhiêu.
Đúng là nực cười!
Để Chu Linh Vân ở bên ngoài tắm nắng một chút, Trình Thiếu Khanh rời đi vì bận tiếp khách của mình.
Hắn chỉ là không xuất hiện trước mặt Chu Linh Vân, nhưng vẫn tìm một nơi gần nhất để dõi theo cô.
Cuộc làm ăn với đối tác vừa bàn xong, thư ký cũng gọi tới.
“Trình tổng, Lục đại thiếu làm loạn nói muốn làm việc ở đây, chức vụ cao cấp nhất.
Tôi nói thế nào anh ta cũng ương bướng không chịu rời đi.”
Trình Thiếu Khanh chậc miệng, Lục Sở Viêm này từ khi tình nguyện làm quân cờ dưới chân anh đã xác định từ mặt gia đình.
Hắn không có nơi để bám víu, càng không có chỗ để bòn rút.
Cuối cùng, chỉ còn mỗi công ty của Trình Thiếu Khanh.
Dù sao cũng chỉ là một con tốt thí, tùy tiện đặt cho hắn một vị trí nho nhỏ, nâng hắn lên chín tầng mây, rồi bản thân ung dung hưởng lợi.
Cuối cùng, Trình Thiếu Khanh cũng chẳng mất thứ gì.
“Để cho hắn làm quản lý nhân sự đi.
Nhớ rằng, đó chỉ là một lớp áo khoác phủ bên ngoài phế liệu, đừng coi đó thực sự là món đồ tốt.”
Thư ký hiểu ý của hắn, vâng vâng dạ dạ một hồi sau đó cúp máy.
Trình Thiếu Khanh không còn bận tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó, hắn lại gần phía Chu Linh Vân hơn để dễ quan sát, phát hiện cô đã có vẻ hoạt động trở lại.
Chu Linh Vân ngồi trên xe lăn tới một vị trí nào đó, cô dừng lại hái một bông hoa trắng tinh xinh đẹp, ánh mắt đượm buồn mang nỗi nhớ nhung luyến tiếc đặt lên nó.
Ánh mắt ấy long lanh ngấn lệ, một hạt ngọc trân quý nhỏ xuống nhụy hoa, nét buồn bi thương khi đó toàn bộ đều bị Trình Thiếu Khanh thu vào tầm mắt.
“Sở Ngạo… em nhớ anh…”
Chu Linh Vân nấc lên một câu, rõ ràng là lời nói rất nhỏ, tựa như chỉ nhấp môi nhưng Trình Thiếu Khanh lại nghe được không sót chữ nào.
Nét cười trên gương mặt lạnh lùng ấy mất đi, thay vào đó là ánh mắt căm hận thấu xương tủy.
Hắn sai rồi, ngay từ đầu hắn đã sai khi ảo tưởng rằng Chu Linh Vân vì hoảng sợ mà thành ra thế này.
Hóa ra, hóa ra cô vẫn chưa từng quên