Đối với một người vừa phải trải qua chuyện đau khổ nhất mà nói việc phải trở nên vui vẻ quả thật không dễ dàng gì.
Nhất là khi Chu Linh Vân đã phải chứng kiến hai mạng người vì mình mà mất.
Cô đã cố luyện tập nụ cười của mình cho thật tươi, nhưng dường như nó khó hơn cô tưởng tượng.
Sáng sớm hôm sau, Trình Thiếu Khanh đến kiểm tra Chu Linh Vân như mọi ngày.
Vừa đến cửa hắn liền ngạc nhiên khi dì An từ trong phòng đi ra với bát cháo trống rỗng.
Nếu là mọi ngày đáng nhẽ Chu Linh Vân đã không động đến một miếng nào.
Trình Thiếu Khanh đi vào phòng, hắn đi từ hết bất ngờ này qua bất ngờ khác.
Chu Linh Vân đầu tóc gọn gàng ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, làn gió nhẹ thổi qua khiến tóc cô bay nhẹ, lớt phớt trên gương mặt đã có chút hồng hào.
Bàn tay của Chu Linh Vân run rẩy nắm chặt lại, ẩn sau trạng thái tươi tỉnh ấy là một sự lo sợ đến thắt tim.
“Linh Vân, em chịu ăn rồi sao?”
“A…”
Giọng nói của Trình Thiếu Khanh đột ngột tới gần làm cho Chu Linh Vân vô thức giật bắn người.
Với người đàn ông này, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng chưa bao giờ cô hết lo sợ, cùng với chút ghê tởm khi hắn lại gần.
Nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, Trình Thiếu Khanh không miếng cưỡng mà lùi lại phía sau.
Cũng đúng, để Chu Linh Vân bình tĩnh lại cần phải có chút thời gian.
“Như vậy là tốt rồi.
Anh… đến công ty trước nhé.”
Thấy cô không trả lời, hắn đành im lặng quay đầu rời đi.
Đột nhiên, một giọng nói có phần run run vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi cẩn thận…”
Chu Linh Vân vậy mà chủ động quan tâm tới Trình Thiếu Khanh.
Hắn vô cùng vui mừng, chạy tới ôm chầm lấy cô vào lòng.
Cái ôm có phần quá khích này đã khiến cho Chu Linh Vân trở nên căng thẳng tột độ, thế nhưng cô vẫn phải kìm nén.
Trình Thiếu Khanh sau một lúc mới chịu bỏ cô ra, một lần nữa nói lời tạm biệt rồi mới rời đi.
Đợi cho tiếng bước chân đã cách xa hành lang, Chu Linh Vân mới thả lỏng cơ thể, thở một cách khó khăn.
Cô chợt cảm thấy có chút ghê tởm khi bị Trình Thiếu Khanh động vào người, cứ như thể vừa bị vướng vào một tấm lướt đầy sắt vậy!
Cứ cố gồng bàn thân thế này quả là một trải nhiệm kinh khủng.
Vài ngày sau đó, Chu Linh Vân mặc dù đã chịu ăn cơm nhưng vẫn ít khi mở lời với Trình Thiếu Khanh.
Hắn mới vui một chút liền thấy cô trở về trạng thái bình thường, không tránh khỏi buồn lòng.
Hôm nay cũng như mọi ngày, hắn kiên trì mỗi buổi sáng đều sang phòng cô để chào tạm biệt trước khi đến công ty.
Có điều, hôm nay cải thiện hơn mọi ngày.
“Tôi đang định tìm anh đây.” Chu Linh Vân chủ động lên tiếng trước.
Tuy Trình Thiếu Khanh vẫn còn đang ngạc nhiên nhưng Chu Linh Vân chủ động nói chuyện liền khiến mọi suy nghĩ trong đầu hắn tan biến.
“Em có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn đi gặp con.” Chu Linh Vân vén tóc, nói.
“Tôi đã ăn rồi, tôi muốn được gặp con của tôi.”
“Được thôi, chỉ cần em đừng tự hành hạ bản thân nữa là được.”
Trình Thiếu Khanh dẫn Chu Linh Vân đến phòng của Nhiên Tuyết.
Dì An thấy người liền lui ra ngoài, để Chu Linh Vân tự nhiên bế đứa trẻ.
Trình Thiếu Khanh đứng một bên tựa cửa chứng kiến Chu Linh Vân cười nói vui vẻ với Nhiên Tuyết.
Hắn là thích dáng vẻ này của cô nhưng tại sao, cô lại không hề cười với hắn.
“Trình Thiếu Khanh, cảm ơn anh đã chăm sóc tốt Nhiên Tuyết.” Chu Linh Vân vừa bế con vừa nói.
“Không có gì… chuyện nên làm thôi.” Trình Thiếu Khanh đột nhiên ấp úng với cách cư xử hôm nay của Chu Linh Vân.
Hắn với Nhiên Tuyết tuy rằng không cùng quan hệ huyết thống nhưng vì là máu mủ của Chu Linh Vân cho nên hắn đối với con bé vô cùng tốt.
Mọi điều tốt nhất đều để cho Nhiên Tuyết hưởng thụ, tuyệt đối không để con bé chịu bất cứ thiệt thòi gì.
Bởi mẹ của nó thực sự đã đủ khổ rồi.
“Sao hôm nay, em lạ thế?”
“Tôi chẳng phải vẫn luôn thế này sao?” Chu Linh Vân cười nói.
“Chứng kiến biết bao tang thương chẳng lẽ tôi không có quyền được buồn? Nhưng có điều cuộc sống của tôi vẫn còn tiếp diễn, tôi không thể sống mãi trong đau khổ được.”
“Chẳng lẽ em đã hiểu ra rồi sao?” Đôi mắt Trình Thiếu Khanh sáng rực lên.
“Phải, tôi đã không còn nơi nào để về.
Thiếu Khanh, chắc anh vẫn phải cưu mang mẹ con tôi thêm một thời gian nữa.”
“Tôi có thể nuôi em cả đời.”
Lát sau Trình Thiếu Khanh kêu dì An đưa Chu Linh Vân về phòng.
Tuy cô đã tỏ ý không muốn chống đối thêm nữa nhưng hắn là một tên đa nghi, tính toán vô cùng cẩn thận nên vẫn chưa thể tin tưởng cô hoàn toàn.
Buổi chiều tối hắn từ công ty trở về đã lập tức lên phòng Chu Linh Vân nhưng cô lại không có ở đó.
Hắn hoảng sợ chạy một mạch xuống nhà, còn tưởng cô đã bỏ trốn nhưng nào ngờ hắn lại thấy cô đang nấu ăn trong bếp.
“Linh Vân…”
“Anh về rồi sao? Ngồi xuống đây ăn cơm đi.”
“Em… không trốn sao?” Trình Thiếu Khanh kéo ghế ngồi.
“Trốn? Tại sao tôi phải làm việc tốn sức đến vậy?”
Chu Linh Vân vừa bày biện đồ ăn, vừa nói: “Tôi đâu còn lý do nào để trốn nữa?”
“Em đã quên Lục Sở Ngạo rồi?”
Đôi tay Chu Linh vân đang múc canh chợt khựng lại.
Cô nuốt một ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh, sau đó liền tiếp tục động tác một cách thản nhiên.
“Người thì cũng đã chết rồi, nhớ nhung thì có thể làm được gì?”
Trình Thiếu Khanh không tiếp tục tra hỏi, hắn tuy vui vẻ nhưng vẫn không quên cảnh giác.
Mấy ngày tiếp theo Chu Linh Vân ngày càng mở lòng với Trình Thiếu Khanh, cô luôn cười nói vui vẻ và nói chuyện với hắn nhiều hơn.
“Linh Vân…”
Đêm đã xuống, Trình Thiếu Khanh bắt gặp Chu Linh Vân đang đứng bên cửa sổ.
Gió đêm se lạnh thổi bay những lọn tóc lăn tăn trên gò má cô.
Trình Thiếu Khanh khoác áo cho Chu Linh Vân, đã gần một tháng kể từ ngày cô bắt đầu nói chuyện trở lại.
Nhiều lần Trình Thiếu Khanh cố tình