Trình Thiếu Khanh mệt mỏi nhìn đống tài liệu trước mắt, hắn ngả người ra ghế nghỉ ngơi một lát, chợt nhớ đến những lời ban nãy đã nói với Diệp Mộc Chân.
Không biết từ bao giờ trong thâm tâm Trình Thiếu Khanh luôn bồn chồn khi nghĩ đến cảm xúc của Diệp Mộc Chân, hắn sợ mình làm cô buồn, sợ thấy cô khóc.
“Đại ca…” Đàm Lâm gõ cửa rồi đi vào.
“Phía bên chợ đen có tin báo, bọn đàn em của Phong Khanh đang nội loạn.
Sợ rằng sau này anh ra ngoài sẽ gặp nhiều cản trở.”
“Anh mày cũng đã đoán trước được rồi.” Trình Thiếu Khanh gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn.
“Vậy anh tính sao? Em thấy Diệp Mộc Chân đi theo anh cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Chi bằng tăng cường thêm phòng bị…”
“Từ lúc nào mà mày có thể tính trước đường đi cho tao rồi?”
Trình Thiếu Khanh cắt ngang lời Đàm Lâm, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn một lượt khiến anh ta có cảm giác như dao đang kề cổ.
Đàm Lâm nuốt một ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh nói tiếp.
||||| Truyện đề cử: Lệ Tổng! Em Mệt Rồi |||||
“Em chỉ thấy Diệp Mộc Chân đối với anh rất đặc biệt nên…”
“Tao tự có tính toán của mình, mày tốt nhất đừng suy đoán lung tung.”
“Vâng.”
Khóc một đêm khiến đôi mắt Diệp Mộc Chân sưng húp.
Cô dậy sớm việc đầu tiên là chạy đi tìm Trình Thiếu Khanh nhưng khi mới mở cửa phòng, hắn đã đứng ở bên ngoài.
“Khanh Khanh…” Diệp Mộc Chân nở nụ cười tươi rói đầy vui mừng.
“Dậy rồi à, xuống nhà ăn sáng thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn theo vật nhỏ bám chặt lấy tay mình, Trình Thiếu Khanh có chút rối bời.
hắn cũng để ý thấy mọng mắt sưng húp của cô, đoán được rằng những lời hôm qua hắn nói khiến cô rất buồn.
“Ăn nhiều một chút.”
Trình Thiếu Khanh gắp đồ ăn cho Diệp Mộc Chân.
Cô gái nhỏ tựa hồ đã quên hết những việc bộn bề của ngày hôm qua mà vui vẻ ăn, nhưng cô nào thấy trên mặt Trình Thiếu Khanh mang một vẻ nặng nề khó tả.
hắn sắp đưa ra một quyết định khó khăn sau cả đêm suy nghĩ.
“Ăn xong chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.”
“Đi dạo… cùng Khanh Khanh…”
Nhìn Diệp Mộc Chân háo hức suốt cả chuyến đi, Đàm Lâm cũng chỉ biết cắn răng tiếc nuối.
Đây là quyết định của Trình Thiếu Khanh, anh ta không có cái quyền ngăn cản hay từ chối.
Chung quy cũng là vì tình thế nguy hiểm bắt buộc nên hắn mới đưa ra quyết định này.
Chiếc xe dừng lại trước một cô nhi viện ở ngoại ô.
Duy chỉ có Diệp Mộc Chân không nhìn thấy gì nên vẫn nghĩ mình đang ở một nơi thú vị.
Diệp Mộc Chân chơi đùa với Đàm Lâm ngoài sân trong lúc Trình Thiếu Khanh nói chuyện với viện trưởng cô nhi viện.
Ánh mắt Trình Thiếu Khanh không rời Diệp Mộc Chân một giây nào cả.
“Trình tổng yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Diệp tiểu thư.”
“Nhờ cả vào cô.”
Diệp Mộc Chân chơi mệt ngồi nghỉ ngơi ở ghế đá.
Đàm Lâm mang đến cho cô một hộp sữa dâu, cô vui vẻ nhận lấy chẳng nghi ngờ gì.
Trình Thiếu Khanh sau khi hoàn tất thủ tục cũng quay trở lại, hắn quỳ một gối trước mặt Diệp Mộc Chân, gương mặt luôn mang vẻ lạnh lẽo giờ đã ẩn hiện chút buồn.
“Tiểu nha đầu, chơi mệt rồi?”
“Chơi với Khanh Khanh… vui lắm…” Diệp Mộc Chân cười rạng ngời.
“Vui vậy ngồi đây chơi với mọi người lát nhé, anh với Đàm Lâm đi có việc chút xíu liền trở lại.” Trình Thiếu Khanh xoa đầu Diệp Mộc Chân.
“Khanh Khanh… đi…”
“Ngoan, ngồi đây đợi anh.”
Tà áo Diệp Mộc Chân từng bám vào lúc nguy nan đột nhiên vụt mất khỏi tay khiến cô không khỏi hững hờ.
Mặc dù Trình Thiếu Khanh đã rời đi khỏi nhưng Diệp Mộc Chân vẫn ngây thơ đứng ở cửa chờ hắn.
Viện trưởng có khuyên can thế nào cũng chẳng làm cô lay động, Trình Thiếu Khanh đi rồi nên mọi trò chơi xung quanh cô cũng chẳng còn hứng thú.
“Khanh Khanh… đừng bỏ em lại…”
Diệp Mộc Chân đứng chờ đến tận khi mặt trời lặn, trời bất ngờ đổ cơn mưa.
Cô chẳng ăn uống cũng không chịu nói chuyện với ai, từng giọt mưa nhanh chóng thấm qua lớp áo làm lạnh buốt da thịt.
Viện trưởng bất lực chỉ có thể đứng che ô cho Diệp Mộc Chân, mãi đến nửa đêm, cô không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Trước khi mất ý thức, não bộ Diệp Mộc Chân mới thông suốt được rằng cô đã bị Trình Thiếu Khanh bỏ lại nơi này.
hắn sẽ không quay lại nữa.
Sáng hôm sau Diệp Mộc Chân tỉnh lại, người cô đói lả không còn chút sức sống.
Cô cứ ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không tĩnh lặng.
Trong thâm tâm bé nhỏ vẫn hy vọng Trình Thiếu Khanh sẽ quay lại đón mình, chỉ là anh ấy bận việc, hoặc quên một chút thôi.
Nhân viên chăm sóc ở cô nhi viện mang đồ ăn đến nhưng bị Diệp Mộc Chân hất văng hết.
“Không ăn… không…”
“Tiểu Chân ngoan, em không ăn thì sẽ không ra ngoài chơi được với mọi người đâu.” Viện trưởng nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không… không muốn…” Diệp Mộc Chân dùng hết sức bình sinh để phản kháng.
“Vậy em muốn gì?”
Ánh mắt lấp lánh ầng ậng nước, cô sụt sịt.
“Khanh Khanh… muốn Khanh Khanh… hu hu…”
“Khanh Khanh… bao giờ mới tới?”
Viện trưởng thở dài, có lẽ cô không biết bản thân đã bị đưa tới đây cho nên vẫn ôm hy vọng.
Cứ đề như vậy e rằng không phải cách, viện trưởng đành nói thật.
“Tiểu Chân, Trình tổng muốn cho em một cuộc sống tốt và thoải mái hơn nên đã để em ở cô nhi viện này.
Ở đây em sẽ có gia đình, có bạn bè, không phải rất tốt sao?”
Đầu óc của Diệp Mộc Chân dường như trống rỗng.
Cô thực sự đã xác nhận được rằng Trình Thiếu Khanh đã rời bỏ mình, không còn cần mình nữa.
Từ khi ấy, cô im lặng, không khóc, không còn gọi tên Khanh Khanh.
Diệp Mộc Chân mấy ngày liền không chịu ăn uống lại còn quậy phá, đập đồ.
Cơ thể cô ngày càng suy nhược, thường xuyên ngất xỉu và phải dùng đến biện pháp truyền dinh dưỡng.
Trình Thiếu Khanh sắc mặt u ám ngồi nhìn ra cửa sổ, đàn em xung quanh không ai dám ho he tiếng nào.
Trời hôm nay không hiểu sao cũng cùng chung một tông màu xám xịt với khuôn mặt của hắn.
“Hôm nay đại ca làm sao vậy anh?” Tên đàn em thì thầm nhỏ vào tai Đàm Lâm.
“Còn không