Ngồi ở nhà hàng Tây, tâm trạng không tệ, ta bưng tách cà phê lên từ từ uống. Ngồi đối diện ta là bạn trai Park Dongmin, vẻ mặt hắn lúc thì co quắp bất an, lúc thì há mồm ngậm miệng liên tục, cái bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn làm ta có chút phiền lòng.
"Có gì thì nói đi, bộ cổ họng ngươi bị đau nói không nên hơi sao?" Ta buông tách cà phê xuống, nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Việc này.... Jisoo, chúng ta.... Chúng ta chia tay đi." Chia tay? Mí mắt ta giựt liên hồi, theo bản năng mở miệng: "Dongmin, ngươi không phải là nhìn nhầm ngày sao, Cá tháng tư tới còn sớm ha?"
"Ta không nói giỡn! Ta... ta thích người khác rồi!" Mặt hắn đỏ bừng lên, kích động nói.
"Thích người khác a.... Ngày này vẫn tới sao? Ta như vậy thì không hợp làm bạn gái, cho dù bị đá thì cũng sẽ không đau lòng đi?" Ta nhức đầu, suy nghĩ có chút rầu rĩ.
"Jisoo?" Hắn mở miệng đánh gãy dòng suy nghĩ của ta, "Ngươi... Không có việc gì đi?" Không có việc gì? Ta nhíu mày, dựa theo tính cách của ta, quả thực nên lộ ra một bộ dáng không sao cả đi...
"Hừ, không có việc gì. Đúng rồi, là cô gái nhà ai mà xui xẻo bị ngươi để ý a?" Ta lộ ra một bộ vô tâm vô phế tươi cười, vui vẻ vỗ hắn một cái. Uầy, là ảo giác sao? Sao vẻ mặt hắn có chút mất mác.
"Kim... Kim Jennie." Hắn hơi hoảng hốt nói ra tên nàng, biểu tình hạnh phúc kia thiệt làm cho người ta ganh tị mà. Kim Jennie!? Ta sửng sốt, trong đầu ẩn sâu một hình bóng ảm đạm, dần dần hiện ra một khuôn mặt tươi cười làm trăm hoa thất sắc.
"Nàng cũng thích ngươi sao?" Ta đột nhiên đứng lên, kích động nắm vai của Dongmin, lớn tiếng nói, thu hút tầm mắt của mọi người trong nhà ăn.
"Có... có lẽ đi..." Vẻ mặt kinh ngạc của Dongmin làm cho ta thoáng khôi phục chút lý trí, hắn khẳng định chưa bao giờ gặp qua bộ dáng của ta khi mất bình tĩnh đi, xem hắn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Ta bật cười, buông lỏng tay ra, chậm rãi ngồi xuống.
"Jisoo ngươi..." Dongmin tựa hồ đã quên nên nói cái gì, giương miệng, ngu ngốc nhìn chằm chằm ta, cả buổi không dám nói một câu.
"Hừ, ta bây giờ nên nói gì đây? Chúc các ngươi hạnh phúc.... Đúng không?" Ta cười tới ngẩn ngơ, tầm mắt xuyên qua Dongmin, như là nhìn chăm chú vào một nơi khác. Kim Jennie a.... Yêu phải nàng thì không có gì là lạ, thua nàng ta cũng tâm phục khẩu phục thôi. Nhưng trong lòng ta cảm giác rất khó chịu, cố tình sao phải là nàng cướp bạn trai của ta chứ?
Ta không cam lòng, ta phải phá hư bọn họ! Ý tưởng đột nhiên toát ra dọa ta hoảng sợ, bộ dáng lãnh đạm thường ngày của ta chạy đi đâu rồi a.... Quên đi, mặc kệ hắn, ta tuyệt đối tin tưởng cảm giác của chính mình, phá hư liền phá hư! Dù sao ta làm người tốt cũng đủ lâu, lần này ta muốn nếm thử cảm giác làm người xấu như thế nào nha!
"Jisoo, ngươi nhất định tìm được người con trai tốt hơn ta, ta..." Dongmin cúi đầu nói không dám nhìn ta.
"Ta không muốn nghe lời vô nghĩa, ngươi là bạn trai đầu tiên của ta, nói bỏ thì bỏ, hừ, ngươi tưởng ta là trái hồng mềm, muốn nắm liền nắm, không biết phản kháng sao? Ngươi cho dù tôn trọng ta, ta cũng không độ lượng tốt tới mức đó! Chờ xem, ta sẽ không bỏ qua!" Ta vỗ bàn, nói một tràng xong xoay người rời khỏi nhà ăn, mặc kệ tên Dongmin còn đang bối rối kia.
Ta tên là Kim Jisoo, sinh viên năm hai của ngành quản trị kinh doanh ở đại học J. Dongmin không học cùng ngành với ta, hắn học pháp luật. Dongmin sở dĩ nhận thức Kim Jennie, nguyên nhân thứ nhất do hắn thường xuyên đến lớp học tìm ta, Kim Jennie là hoa khôi, thiệt dễ dàng thu hút sự chú ý của hắn. Mà nguyên nhân quan trọng hơn, là nhà của hoa khôi Kim Jennie, cư nhiên ở cách vách nhà ta. Mỗi lần hắn tới tìm ta, đều có thể gặp Kim Jennie rời nhà dắt chó đi dạo. Nói tóm lại, biết nhau cũng là chuyện tự nhiên vậy thôi.
"Tiểu Soo, tiểu Soo..." A a.... Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, duỗi thắt lưng một cái.
"Chuyện gì..." Ta ngáp, rồi nằm úp sấp trên bàn, lười biếng nhắm mắt lại.
"Tiểu Soo của chúng ta thế nào hôm nay lại ỉu xìu thế kia?" Ngồi cùng bạn kiêm bạn thân, LaLice kiêu ngạo búng mí mắt ta, ánh mắt tò mò nhìn ta.
"Tui thất tình không được