Giọng điệu của Trần Kiến Hồng không hề dao động, giống như ông về nhà chỉ là một việc nhỏ vô cùng bình thường.
Gật đầu nói, giống như chỉ là bất ngờ gặp mặt.
Trương Nhã Chi nói: "Tiểu Chiêu bận xong về rồi đấy à?"
Nói xong, bà kéo chồng ở bên cạnh tán dương: "Ông không biết đấy thôi, gần đây Tiểu Chiêu đang cân nhắc đầu tư kinh doanh, hôm nay về muộn như vậy cũng là vì đi ký hợp đồng hạng mục với người ta, hồi trước nói với ông không phải lo lắng về bọn trẻ, đứa nào cũng đều thông minh và có chính kiến của mình cả."
Vẻ mặt của Trần Kiến Hồng cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ là trong lúc nói chuyện với Trương Nhã Chi, ánh mắt dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu một lát: "Thật không?"
Trương Nhã Chi nói: "Con trai hiểu chuyện như vậy mà ông cũng không thể khen ngợi nó hai câu sao?"
Trần Kiến Hồng vẫn giữ thái độ như cũ: "Phải làm ra được thành tích thực tế, muốn đầu tư chỉ cần có tiền đều có thể làm, nhưng làm tốt hay không mới là thực sự."
Sau khi Trần Kỳ Chiêu trọng sinh cũng chưa được gặp Trần Kiến Hồng, lúc được nhìn thấy Trần Kiến Hồng một lần nữa thế mà lại có cảm giác lẽ ra phải như vậy.
Vào thời gian này, có thể họ mới chỉ không gặp nhau vài ngày, nhưng trong trí nhớ của Trần Kỳ Chiêu đã là mười mấy năm, lâu đến mức thiếu chút nữa cậu không nhớ ra dáng vẻ của Trần Kiến Hồng.
Nếu Trương Nhã Chi là mẹ hiền, Trần Kiến Hồng chính là một ông bố nghiêm khắc giống trong sách giáo khoa.
Từ nhỏ Trần Kiến Hồng đã luôn giữ dáng vẻ nói năng thận trọng, nghiêm túc hà khắc, phương thức giáo dục cậu giống hệt như Trần Thời Minh.
Cách biểu đạt nghiêm khắc như vậy chính là một quả bom hẹn giờ đối với Trần Kỳ Chiêu đang ở độ tuổi dậy thì, cậu và anh cả không hợp, mối quan hệ với bố cũng chẳng ra sao cả, thậm chí thỉnh thoảng còn cố ý thách thức muốn đối nghịch với Trần Kiến Hồng, vọng tưởng sẽ nhìn được những cảm xúc khác từ trên gương mặt nghiêm khắc.
Nhưng cho dù cậu làm loạn như thế nào, ở trong mắt cậu, trong nhà Trần Kiến Hồng chính là một ngọn núi, mãi đến một ngày ngọn núi này sụp xuống.
Đến tận bây giờ Trần Kỳ Chiêu vẫn nhớ rõ ngày Trần Kiến Hồng nhập viện, lúc đó cậu đứng ở ngoài hành lang phòng cấp cứu, mẹ và anh cả nôn nóng nói chuyện với bác sĩ, mà cậu lại chỉ biết chết lặng đứng ở đó, thậm chí cảm thấy vào phòng cấp cứu cũng không sao, cứu được người là được rồi.
Nhưng làm sao có nhiều chuyện như ý vậy, không lâu sau Trần Kiến Hồng đã đi rồi.
Trong phòng khách cũng không yên tĩnh, Trương Nhã Chi vẫn đang nói chuyện với quản gia về các món ăn tối nay, Trần Thời Minh tùy ý ngồi trên sô pha, lúc thảo luận về công việc với Trần Kiến Hồng vẫn là giọng điệu ngứa đòn...!Nếu không so sánh với nhà người khác, như vậy có lẽ cũng xem như sự hoà thuận vui vẻ của gia đình của bọn họ.
Trương Nhã Chi vừa dặn dò công việc với quản gia xong, quay đầu lại nhận ra Trần Kỳ Chiêu không lên tầng thẳng giống như trước đây mà lại chọn ngồi ở một góc trên ghế sô pha trong phòng khách, giống như sẽ rời đi thật xa lập tức.
Nam sinh chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, không chơi điện thoại, cũng không chen vào cuộc trò chuyện của Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh.
Bớt vẻ ngoài mạnh trong yếu, bình tĩnh lại hiểu chuyện, Trương Nhã Chi vừa cảm thấy vui mừng đồng thời cũng thấy xa cách hơn vài phần.
Bà thấy khó hiểu đối với cảm giác này của bản thân, con cái hiểu chuyện rõ ràng là chuyện tốt, tại sao bà lại càng nghĩ càng xa chứ?
Nhưng đến lúc ăn cơm, cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Trần Kỳ Chiêu: "Con ăn no rồi."
Trương Nhã Chi vội vàng nói: "Đừng quên uống thuốc, có phải trưa nay con cũng quên thay thuốc đúng không?"
"Con biết rồi." Trần Kỳ Chiêu cầm điện thoại: "Con đi lên trước đây."
Vừa nói xong người cũng đi mất, Trương Nhã Chi phóng ánh mắt đến Trần Thời Minh: "Con lại cãi nhau với em à?"
Trần Thời Minh kinh ngạc nhìn về phía mẹ, giọng điệu bình tĩnh trước sau như một: "Con không nghĩ sau khi chúng con cãi nhau xong còn có thể bình yên vô sự ngồi chung một bàn ăn cơm."
Sau đó anh ấy còn nói thêm: "Nhưng quả thực tối nay em ấy rất yên lặng."
Trần Kiến Hồng chuyển chủ đề: "Hay do nó làm hạng mục kia không thuận lợi?"
Trần Thời Minh nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu Từ nói với con là tiến triển cũng không tệ lắm."
Trương Nhã Chi nghĩ mãi không tìm được lý do, sau khi loại trừ mấy nguyên nhân trực tiếp hỏi Trần Thời Minh: "Thế nó lấy tiền ở đâu để làm cái hạng mục này?"
Trần Thời Minh hơi ngừng lại, nhìn Trương Nhã Chi: "Không phải mẹ cho nó sao?"
Trương Nhã Chi lại nhìn về phía Trần Kiến Hồng.
Trần Kiến Hồng nói thẳng: "Tôi không cho."
-
Sau khi Trần Kỳ Chiêu lên tầng mới thả lỏng được một chút, cậu sợ ngồi thêm lúc nữa lại không khống chế được miệng mình.
Trần Kiến Hồng vừa mới đi công tác về, cậu cũng không muốn náo loạn làm mất vui trong trường hợp như vậy.
Trong ấn tượng về cảnh người một nhà có thể cùng nhau hòa thuận ngồi ăn cơm có lẽ chỉ có lúc cậu còn học cấp hai, lúc ấy công việc của Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh cũng không bận rộn như vậy, thỉnh thoảng sau khi cậu tan học về nhà còn có thể ở cùng nhau.
Sau này công việc của Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh càng ngày càng bận, thời gian về nhà ăn cơm thường xuyên không trùng nhau, cho dù có thể cùng nhau ngồi ăn cơm, đa số cũng dùng để nói chuyện công việc.
Lúc còn nhỏ cậu cũng không hiểu, ở nhà mà vẫn nói chuyện công việc, tại sao họ không chuyển công ty về nhà luôn đi?
Sau đó mâu thuẫn của cậu với Trần Thời Minh càng lúc càng lớn, bất kì một chuyện nhỏ nhặt nào trên bàn cơm đều có thể trở thành lý do để hai anh em cãi nhau, đừng nói đến chuyện hòa thuận ăn cơm, có thể nói ít một câu cũng có thể xem như hoà bình rồi.
Âm thanh dưới tầng đã bị chặn lại, Trần Kỳ Chiêu ngừng suy nghĩ về những chuyện hoang đường trong quá khứ, cất hợp đồng vào trong ngăn kéo khoá lại, cậu cũng đã thêm người phụ trách vào, phần lớn tài liệu cũng đã được gửi đến hộp thư.
Thái độ lúc Tần Hành Phong ký hợp đồng cuối cùng vẫn lộ ra rất nhiều chuyện, tuy rằng hiện giờ cậu không có chứng cứ trực tiếp, nhưng về cơ bản cũng có thể xác định được chuyện có liên quan đến Tần Hành Phong và Lâm Sĩ Trung.
Trước kia Trần Kỳ Chiêu không tra ra được tầng quan hệ này, nhưng nếu nghĩ theo hướng này, vậy thì rõ ràng mục đích Lâm Sĩ Trung phái người đến tiếp cận cậu chỉ có thể là Trần Thị.
Có lẽ ở kiếp trước, hạng mục nhỏ nhìn như không có gì quan trọng này lại là một quả bom hẹn giờ mà Lâm Sĩ Trung cài vào Trần Thị.
Trần Kỳ Chiêu hiểu rõ Lâm Sĩ Trung nên cũng có thể đoán được hướng đi tiếp theo của Tần Hành Phong và họ Vương...!Việc cậu cần phải làm là thả dây dài câu cá lớn, sau đó thông qua trợ lý Từ nói chuyện này......!cho Trần Thời Minh.
Còn rất nhiều việc phải làm.
Trần Kỳ Chiêu thu nhỏ tư liệu trên máy tính lại để che giấu, lại mở ra một trang khác, tra cứu những tư liệu về căn bệnh xuất huyết não.
Yêu cầu Trương Nhã Chi đi kiểm tra sức khoẻ khác với việc bảo Trần Kiến Hồng đi, nếu hiện giờ cậu vô duyên vô cớ bảo Trần Kiến Hồng đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn thân, chắc chắn sẽ lại cãi nhau mất.
Trước kia Trần Kiến Hồng đột ngột bị chảy máu não, người đến độ tuổi trung niên đều có vài bệnh vặt, nhưng những căn bệnh đột ngột phát sinh cũng sẽ liên quan đến những thói quen tật xấu hàng ngày.
Thấy càng ngày càng có nhiều việc phải chú ý, bỗng Trần Kỳ Chiêu lại cảm thấy chuyện này còn khó xử lý hơn chuyện của Tần Hành Phong nhiều.
Lúc này, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, là quản gia Trương.
Trần Kỳ Chiêu nghi hoặc nhìn ông ấy, "Cháu uống thuốc xong rồi."
Trên khay quản gia bưng đến một bát thuốc đen như mực, bên cạnh còn có hai cốc trà nóng, ông nói: "Phu nhân sắc thuốc bổ cho cậu, nói là bổ máu, có thể bổ khí huyết, bảo cậu nhất định phải uống."
Thấy Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, quản gia còn cho rằng sẽ phải mất công thuyết phục người uống thuốc, có điều còn chưa kịp mở miệng, nam sinh trước mắt đã một tay cầm lấy cái bát, thử độ ấm, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Trần Kỳ Chiêu uống xong, thấy quản gia còn chưa đi: "Còn có việc gì ạ?"
Trên tay của quản gia ngoài bê một cái khay còn xách theo một túi thuốc trị thương: "Miệng vết thương bị viêm phải thường xuyên thay thuốc, băng cũng phải thay."
"Một lúc nữa cháu sẽ tự thay thuốc." Trần Kỳ Chiêu nghĩ đến những lời Trương Nhã Chi vừa mới dặn dò, nhận lấy thuốc từ tay của quản gia, hỏi: "Mọi người ăn xong rồi sao?"
"Phu nhân đang gọi điện thoại, ông chủ và cậu Cả đã vào phòng làm việc rồi." Quản gia kịp thời giải thích.
Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên hai cốc trà: "Đưa cho hai người họ đi ạ."
Quản gia cười cười không nói gì.
Trần Kỳ Chiêu không hỏi nhiều nữa, đang định cầm thuốc đi, vừa vào phòng lại thoáng nhìn thấy nội dung trang web trên màn hình máy tính chưa kịp tắt, bước chân vào phòng hơi ngừng lại.
Cậu xoay người gọi quản gia lại: "Từ từ đã."
Quản gia: "?"
"Làm việc cũng không biết ngày đêm, thật sự xem mình mới 18 tuổi tuổi trẻ khí thịnh sao."