Thẩm Vu Hoài vừa kết thúc công việc, nghe vậy hỏi lại: "Hỏi bạn của Nhan Khải Lân, cậu ta nói cho anh biết."
Mắt của Trần Kỳ Chiêu nhìn lại điện thoại di động một lần nữa, không để ý trả lời: "Ồ."
Đúng là vòng bạn bè của Nhan Khải Lân có qua lạivới của cậu, hỏi số điện thoại cũng không kỳ lạ.
Cậu bất ngờ là Thẩm Vu Hoài tìm cậu, mà không tìm những người khác.
Hai người ăn cơm xong, Thẩm Vu Hoài lái xe đưa cậu về trường học, sau khi đến trường Thẩm Vu Hoài mới quay về Viện Nghiên cứu.
Trần Kỳ Chiêu còn chưa về đến ký túc xá, đã nhìn thấy Nhan Khải Lân đứng ở dưới lầu, nhìn thấy cậu ta chạy thật nhanh tới: "Mẹ nó, vừa rồi em gọi điện thoại cho anh, sao không gọi lại cho em?"
Quá nhiều cuộc gọi làm phiền, sau đó cậu đã bật chế độ máy bay.
Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển của cậu ta, kỳ lạ nói: "Có chuyện gì hả?"
"Đương nhiên là có, anh trai anh ở trên lầu, chờ anh ngay tại cửa ký túc xá."
Nhan Khải Lân tắm xong nghe thấy tiếng gõ cửa nghĩ Trần Kỳ Chiêu về, kết quả mở cửa thì thấy tượng phật lớn Trần Thời Minh, khỏi phải nói việc này quá đáng sợ.
Cậu ta giải thích: "Anh ấy đến đây được hơn nửa tiếng rồi, hình như có việc tìm anh nhưng gọi điện thoại anh không nghe, thế là hỏi chuyện với em."
Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà ký túc xá: "Anh ấy vẫn ở đây à?"
"Vẫn còn." Nhan Khải Lân nói: "Anh trai anh còn dữ hơn anh em, em mới mời anh ấy vào ký túc xá ngồi, kết quả anh ấy bắt đầu hỏi vài ba câu, nói lố thì như thẩm vấn, hỏi buổi chiều ở trường đua xe nhóm chúng ta đã làm gì."
Cậu ta nói: "Nhưng mà em thấy anh ấy như đến hỏi tội, nên tìm cớ đi xuống dưới, tính báo tin cho anh, chúng ta có thể tránh thì tránh, có một số việc cứng rắn sẽ phải chịu khổ."
Trần Kỳ Chiêu ồ một tiếng, mặc kệ Nhan Khải Lân ngăn cản, đi thẳng lên lầu.
Nhan Khải Lân ở phía sau không ngăn được, đành phải đi theo sau xem tình huống.
Đến cửa phòng, Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy Trần Thời Minh.
Quần áo trên người anh vẫn chưa thay đổi, ăn mặc nghiêm túc như vậy đứng ở cửa, sinh viên cùng tầng đi ngang qua không nhịn được nhìn sang.
Trần Kỳ Chiêu không lên tiếng, đi lên trước mở cửa phòng ngủ.
Trần Thời Minh thấy Trần Kỳ Chiêu, thấy cậu không đóng cửa vì thế đi theo vào.
Nhan Khải Lân vốn đang muốn vô góp vui, nếu đánh nhau sẽ can ngăn, kết quả chưa đợi cậu ta đi vào, cửa phòng đã đóng rầm lại.
"???"
Phòng thật sạch sẽ, đây là lần đầu tiên Trần Thời Minh bước vào phòng trong trường của Trần Kỳ Chiêu, so với trong nhà, có thể nói phòng của trường học quá đơn giản chỉ có giường và máy tính.
Anh ấy đưa mắt đánh giá xung quanh, cuối cùng dừng lại trên giá sách bên cạnh mép bàn máy tính, có đặt sách chuyên ngành như tài chính quản trị kinh doanh được để ngăn nắp, thậm chí còn có những ngăn để đầy văn kiện tài liệu.
Trần Thời Minh cũng đã từng trải qua thời đi học, giá sách dùng hay không dùng sẽ có sự khác nhau, anh ấy không thể không nhìn ra được điểm này, hơn nữa trên bàn còn để giấy nháp đã viết, anh ấy không thấy rõ viết gì ở trên, nhưng có thể nhìn ra hình như chủ nhân của bản nháp có tính toán hoặc là chuẩn bị làm cái gì đó.
Nếu là trước kia, Trần Thời Minh nghĩ Trần Kỳ Chiêu dùng máy tính chỉ để lên mạng chơi trò chơi, không thật sự chuyên tâm học kiến thức chuyên ngành, thậm chí anh ấy còn lo lắng có nên mời gia sư cho Trần Kỳ Chiêu hay không.
"Chuyện ở trường đua xe anh đã cẩn thận điều tra, cũng hỏi bạn của em." Trần Thời Minh thu hồi ánh mắt, trở lại chuyện chính: "Chuyện này anh xin lỗi với em, là anh không biết tình huống từ đầu đến cuối trước đó như thế nào, anh hiểu lầm em."
Trần Kỳ Chiêu cởi áo khoác đi vào nhà vệ sinh, nghe vậy thoáng nghiêng đầu: "Anh còn có thể xin lỗi hả?"
Trần Thời Minh mặc kệ giọng điệu của cậu, nói tiếp: "Vấn đề của anh, theo lý nên xin lỗi."
Trần Kỳ Chiêu không để ý đến anh ấy, đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo trên người ra, cuốn thành một cuộn nhét vào máy giặt.
Khi đi ra Trần Thời Minh còn đứng đó, Trần Kỳ Chiêu đè nén cảm giác không thể giải thích trong lòng, cậu bỏ qua chủ đề này, nói thẳng: "Bên điện tử Nhuệ Chấn đến đây bàn chuyện hợp tác, nói rằng muốn mượn Viện Khoa học và Kỹ thuật của công ty làm kênh hợp tác gì đó."
Chuyện của Tần Hành Phong vốn đã không ổn, ban đầu Trần Thời Minh tính điều tra rõ ràng sau đó nói cho Trần Kỳ Chiêu, thấy cậu qua lại gần với Nhuệ Chấn và Tần Hành Phong như vậy, không khỏi nhíu mày: "Em tránh xa thằng nhóc nhà họ Tần một chút, cậu ta không sạch sẽ."
Trần Kỳ Chiêu đổi quần đùi và áo ngắn tay, vừa đi vừa lau tóc: "Có ai trong bạn bè của em là sạch sẽ? Không phải đều là không đứng đắn à? Chuyện hợp tác thì sao, anh sẽ không cản em chứ?"
Tối nay Trần Thời Minh bình tĩnh khó có được, không bị lời của Trần Kỳ Chiêu làm cho tức giận, hoặc là nói Trần Kỳ Chiêu của bây giờ không giống với trước kia.
Thì ra trước đây cậu chỉ là một đứa trẻ vị thành niên dễ nổi giận, mà hình như bây giờ ngoan hơn một chút.
Cũng bởi vì vậy, thấy Trần Kỳ Chiêu "im lặng" một hai tháng, lại nghe được tin cậu đi chơi bời lêu lổng mới vô cùng tức giận.
"Không cản, anh sẽ không can thiệp vào hạng mục của em.
Nhưng mà Nhuệ Chấn không sạch sẽ, anh sẽ để Tiểu Từ giúp em..." Vốn Trần Thời Minh muốn nói thêm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"
Đột nhiên Trần Kỳ Chiêu nghe câu này hơi sửng sốt: "Ăn rồi."
"Ăn rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút." Trần Thời Minh đứng lên muốn rời đi, bỗng nhìn thoáng qua vết dao rõ ràng trên cánh tay của Trần Kỳ Chiêu, không nhịn được mở miệng nói một chuyện khác: "Em chơi xe cải tạo anh không có ý kiến, không dính đến pháp luật và an toàn tính mạng anh cũng không xen vào nữa."
"Anh sẽ để Tiểu Từ tìm một huấn luyện viên cho em, bớt chút thời gian thi lấy bằng lái."
Bỗng nhiên Trần Kỳ Chiêu nói: "Anh ăn cơm chưa?"
"Không đói." Trần Thời Minh nhìn cậu: "Chúng ta bớt cãi hai câu, anh cũng không bị tức đến no."
Trần Kỳ Chiêu dừng mắt trên mặt Trần Thời Minh: "Làm nhiều việc mệt chết mệt sống như vậy, ngoài tăng ca anh còn có thể làm gì?"
Cậu đứng lên lấy di động trên bàn: "Ngoài miệng nói người khác ăn cơm ba bữa đúng giờ, chính anh thì sao, cho mình là người máy có thể xử lý công việc hai mươi bốn giờ thật hả? Đến ba mươi tuổi thì có mình anh chịu đựng."
Trần Thời Minh: "Em..."
"Em cái gì?" Giọng điệu Trần Kỳ Chiêu vẫn như cũ, cũng không thèm nhìn Trần Thời Minh: "Ngồi xuống, để đặt đồ ăn cho anh."
"Bún hay là mì?"
"...Bún."
Nhan Khải Lân thỉnh thoảng nhìn sang phòng bên cạnh, đợi ở ngoài hơn nửa tiếng, cậu ta mới tới cửa xem tình hình.
"Anh của anh đã đi..." Cậu ta mới vừa đẩy cửa phòng vào thì nhìn thấy lúc đầu trên bàn của anh Chiêu để rất nhiều sách đã bị dọn đi, Trần Thời Minh ngồi co đôi chân dài lại, tay cầm một đôi đũa dùng một lần cực kỳ không phù hợp với thân phận của anh.
Nhan Khải Lân không mù, nhận ra tô bún kia là ở quán ăn khuya có thể thấy bất cứ chỗ nào ở cổng trường.
"Em đi nhầm cửa, em đi đây."
Trần Thời Minh: "Anh nhớ đứa nhỏ nhà họ Nhan trước kia không như thế..."
Trần Kỳ Chiêu nhìn thoáng qua cửa Nhan Khải Lân đóng, mở miệng: "Không ngu hả?"
Con đường tu hành của Đại Thánh Phụ ngu ngốc giống như cậu ta trước kia.
Ăn cơm xong không bao lâu, Trần Thời Minh rời đi.
Trần Kỳ Chiêu tiễn người đi, nhìn chỗ anh ấy vừa mới ngồi vài giây, cười mỉa nói: "Trẻ tuổi một chút đúng là dễ nói chuyện."
Cậu lần