Trong phòng khách, sự im lặng kéo dài trong năm giây, tầm mắt của Trần Thời Minh quét một hồi lâu trên người Trần Kỳ Chiêu, dè dặt nói ra hai chữ: "Mộng du?"
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Hai người không nói với nhau câu nào nữa, trong phòng khách im ắng đến mức kể cả tiếng kim rơi có thể nghe rõ, quản gia tình cờ ở gần đó không khỏi nhìn tới nhìn lui đánh giá vẻ mặt của hai người, giống như đã chuẩn bị tốt để đón chờ hiện trường khắc khẩu vài giây sau.
Lúc Trần Kỳ Chiêu chuẩn bị mở miệng lần thứ hai, Trần Thời Minh lại nhàn nhạt nói một câu: "Xem ra không phải mộng du."
Xong lại nói: "Lần trước em gọi anh như vậy cũng đã là bốn năm trước rồi, là muốn anh cho em tiền tiêu vặt để mua một đôi giày phiên bản giới hạn."
Trên mặt của Trần Kỳ Chiêu không có bất cứ biểu cảm gì ngồi xuống ở một bên khác của sô pha, nhắm mắt một chút rồi lại mở miệng nói tiếp: "Em không mộng du khiến anh rất thất vọng à?"
Trần Thời Minh vẫn dừng mắt trên tài liệu, nghe vậy chỉ nói: "Cũng bình thường."
Trần Kỳ Chiêu cũng không nhìn Trần Thời Minh nữa, cậu lục từ những viên thuốc được đặt ở trên bàn, chọn ra thuốc giảm đau và thuốc chống viêm từ trong đó.
Hẳn là Trương Nhã Chi không đủ hiểu con trai cả của bà, cơ mà cậu lại có kiên nhẫn để đi tin những gì Trương Nhã Chi nói.
Trần Thời Minh hay bắt bẻ, nói chuyện cũng không nể nang ai, từ trước đến nay chẳng có lúc nào là dễ nói chuyện hết.
Trần Kỳ Chiêu còn nhớ rõ sau khi anh ấy vào đại học, có một lần một người bạn cùng lớp anh ấy đã nảy ra ý tưởng cùng nhau thành lập một phòng làm việc, sau khi lỡ miệng nói ra trên bàn cơm, Trần Thời Minh hỏi anh ta về chuyện chuẩn bị, quy hoạch và cả kĩ thuật của anh ta nữa, chỉ dăm ba câu đã đâm đến đổ máu, phê bình ý tưởng của anh ta thành không đáng một đồng, hai người họ đã cãi nhau ngay tại chỗ.
Từ trước đến nay lúc nào nói chuyện với Trần Thời Minh cũng đều không dễ dàng.
Cậu đang nghĩ như vậy, trong lòng cũng đã cân nhắc đến chủ ý khác, lại đột nhiên nghe được một câu hỏi từ bên tai truyền đến.
Trần Thời Minh: "Gửi tài liệu qua đây."
Tay của Trần Kỳ Chiêu dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Trần Thời Minh vẫn duy trì tư thế nhìn tài liệu, không nhúc nhích gì cả, lại dường như biết được sự nghi ngờ của Trần Kỳ Chiêu, nói tiếp: "Nếu muốn anh xem giúp em, ít nhất cũng phải gửi qua đây trước đã chứ?"
Bầu không khí như ngưng đọng trong một hai giây, lại lặng yên không một tiếng động mà tiếp tục trôi qua.
Trần Kỳ Chiêu thu hồi mắt, bóc hai viên thuốc hạ sốt, giọng điệu hơi mất tự nhiên: "Vậy lát nữa em gửi cho anh."
Khoé mắt của Trần Thời Minh liếc qua nam sinh bên cạnh, đối phương đang mặc áo ngủ, mà băng gạc y tế trên cánh tay vẫn gây chú ý.
Trần Kỳ Chiêu chưa bao giờ sẽ nói chuyện khách sáo như vậy, từ trước đến nay lúc nào cũng trực tiếp yêu cầu, mà Trần Kỳ Chiêu không nói lời nào lại thiếu đi sự hùng hổ doạ người, có điều ngoan một chút cũng tốt.
Trần Thời Minh tiếp tục xem tài liệu: "Nếu muốn tìm dự án để luyện tay, cũng nên để tâm một chút để làm."
Quản gia ân cần đưa cháo nóng lên, Trần Kỳ Chiêu vừa khuấy bát cháo, vừa khởi động lại điện thoại.
Nghe được giọng nói, trong đầu lại giống như đang hiện lên câu dặn dò ngoan một chút mà Trương Nhã Chi từng nói, cậu lập tức kiềm chế giọng điệu của mình: "Ồ, được ạ."
Ngay khi Trần Thời Minh vừa mới có chút hài lòng, đột nhiên lại nghe được âm báo tin nhắn liên tục.
Trong phòng khách yên tĩnh như hiện giờ, âm thanh này lại đột ngột xuất hiện.
Trần Kỳ Chiêu cúi đầu.
Điện thoại di động vừa mới bật sáng lên đã có tin nhắn, tất cả đều là thông báo về cuộc gọi nhỡ và tin nhắn báo lại.
Có thể tưởng tượng được trong thời gian cậu tắt máy để đi ngủ, đã có người phải gọi cho cậu ít nhất 20 cuộc điện thoại.
Âm thanh vang lên quá nhiều lần.
Trần Thời Minh hỏi: "Tin nhắn lừa đảo à?"
Trần Kỳ Chiêu vừa định nói chuyện, điện thoại đột ngột vang lên tiếng chuông báo, người liên hệ hiện lên ba chữ Nhan Khải Lân to đùng.
Có người nhìn bên cạnh, cậu cũng không tiện tắt máy, chỉ đành phải nhận điện thoại.
Điện thoại vừa mới được kết nối một giọng lớn đã truyền tới từ bên đầu bên kia.
"Anh Chiêu! Em về nước rồi! Anh đang ở đâu đó, tám thiếu một, đang chờ anh đó!"
Tiếng nhạc xập xình cùng với tiếng la hét của mấy thằng con trai, trong đó còn kèm theo những giọng nói như uống một chén, cạn ly từ những âm thanh ồn ào xung quanh cũng có thể thấy ở bên kia sôi nổi như thế nào.
Trần Thời Minh nhìn Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu ngắt điện thoại, cắt đứt âm thanh đinh tai nhức óc, trầm tĩnh nói: "Điện thoại lừa đảo."
Cậu nói xong lập tức kéo số điện thoại này vào sổ đen ngay trước mặt Trần Thời Minh.
-
Cửa kính sát đất trong tòa nhà cao tầng cao chót vót trong thành phố, người đàn ông mặc âu phục ngồi trước bàn làm việc mở túi tài liệu.
"Đã điều tra rõ ràng, tất cả tư liệu đều ở bên trong." Trợ lý Từ nghiêm túc cẩn trọng tiếp tục nói: "Những người gặp cậu Hai đêm đó đều là người quen, người đưa hạng mục cho cậu Hai cũng ở đó, tên là Tần Hành Phong."
"Đứa con ngoài giá thú của nhà họ Tần à?" Trần Thời Minh lật xem tư liệu: "Tại sao Trần Kỳ Chiêu lại có quan hệ với cậu ta?"
Trợ lý Từ nói: "Đã qua lại rất nhiều lần rồi, là cậu chủ nhỏ nhà họ Vương giới thiệu."
Trần Kỳ Chiêu có vẻ rất nhiệt tình với hạng mục này của Tần Hành Phong, tối hôm qua đã gửi tài liệu đến.
Anh nhìn qua sơ bộ, nội dung chính của tài liệu này không phải bản kế hoạch, hạng mục này không tính là tốt, nhưng ít nhất nhìn bên ngoài cũng không thấy sẽ xảy ra sai sót gì.
Mấy năm nay nhà họ Tần mới dần dần đến phát triển ở thành phố S, trước kia ở thành phố J bên cạnh, anh cũng đã nghe sơ qua về chuyện của nhà họ Tần.
Là một đứa con ngoài giá thú, Tần Hành Phong cũng không được niềm nở ở nhà họ Tần, mà bản thân anh ta cũng là người có bản lĩnh, sau này cầm một số tiền tự ra lập nghiệp, trong ngắn ngủn có mấy năm đã phất lên như diều gặp gió, hiện giờ đang tranh đấu gay gắt với những người thừa kế khác của nhà họ Tần.
"Tần Hành Phong đến tìm Trần Kỳ Chiêu cũng không phải là không lý do, nội đấu trong nhà họ Tần rất nghiêm trọng, anh ta muốn dùng hạng mục này để biến Trần Thị thành nước cờ đầu." Trần Thời Minh thuận tay ném tài liệu sang một bên: "Trần Kỳ Chiêu ngây thơ chưa có kinh nghiệm, dễ lừa gạt dụ dỗ nhất, tâm tư của Tần Hành Phong này không nhỏ đâu."
Trợ lý Từ hơi cúi đầu: "Ông chủ, anh có muốn nói rõ chuyện này cho cậu Hai không?"
"Không cần, nếu em ấy chủ động tìm tôi, đương nhiên là rất để ý hạng mục này, tôi sẽ không can thiệp quyết định của em ấy, cho dù có phải chịu tổn thất cũng xem như để em ấy nhớ lâu một chút, coi như cho em ấy luyện tập." Trần Thời Minh lại lật giở những tài liệu khác, giống như đã dự định sẽ tiếp tục tập trung tinh thần vào việc khác, giọng điệu nhàn nhạt bàn giao: "Chuyện này giao cho cậu, nếu chỗ em ấy nhu cầu gì hoặc là gặp phải vấn đề gì, lập tức báo cáo lại cho tôi."
Trợ lý Từ gật đầu tỏ vẻ đã rõ, lúc đang muốn rời đi, Trần Thời Minh lại gọi anh ta quay lại.
Đầu của Trần Thời Minh cũng không ngẩng lên, chỉ đơn giản phân phó một câu: "Nếu em ấy có yêu cầu hỗ trợ, cứ để cho em ấy chiếm lợi chút đi."
-
Trong một câu lạc bộ ở thành phố S, mấy thanh niên tụ tập lại cùng một chỗ, không ít người trên mặt vẫn còn mang theo trạng thái nôn