Đường Ninh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù cô chỉ mới chơi được vài trò, không phải tay chơi rành game, nhưng nếu đây là trò chơi cần nạp tiền thì chắc chắn người ta phải sắp xếp nhân vật theo kiểu thèm ăn dữ lắm, sau đó người chơi mới có thể cam tâm tình nguyện bỏ tiền cho nhân vật chứ.
Cô di chuyển, chen đến chắn trước mặt Tạ Hành Dã: “Ngươi thật sự không muốn ăn gì à? Bánh trứng, ta nạp tiền cho ngươi.
”Nạp tiền?Tạ Hành Dã không biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ ghi nhớ lại chữ này.
Đôi mắt như ngọc đen của hắn nhanh chóng quay đi chỗ khác, sau đó gật đầu.
Bánh trứng là cái gì, nạp tiền là cái gì.
Hắn muốn làm rõ chuyện này.
Ồ, thì ra là một nhân vật kiêu ngạo.
Cuối cùng Đường Ninh cũng hài lòng, cô dứt khoát mở cửa hàng ra, bỏ ra tám đồng mua một cái bánh trứng thơm phức, vui vẻ đưa cho Tạ Hành Dã: “Ăn đi.
”Phần giữa món ăn vặt này có màu vàng đậm, vòng tròn bên ngoài là một lớp vỏ bánh xốp giòn , đựng trong một cái chén nhỏ màu bạc.
Tạ Hành Dã cầm lấy món bánh trứng vẫn còn nóng, trong lúc nhất thời không thể nào cắn ăn được.
Rõ ràng hắn vẫn nhìn chằm chằm đấy nhưng có thế nào cũng không nhìn rõ được động tác của nữ quỷ: Chỉ cảm thấy một thoáng mơ hồ, bánh trứng này đã xuất hiện trong tay nữ quỷ.
Trong sách không ghi chép kỹ càng, triều đại này vốn không kính quỷ thần, hắn đã lật tung khắp nơi, cũng chỉ tìm được một bản Thần Quỷ Chí Dị trong một góc vắng vẻ.
Trong quyển sách đó chỉ nhắc đến những câu chuyện trục yêu bắt quỷ của phương sĩ, không có miêu tả nhiều gì về nữ quỷ.
Nữ quỷ vẫn còn đang nhìn hắn.
Tạ Hành Dã ăn từ từ từng miếng một, món ăn vặt đẹp đẽ vừa vào tới miệng đã lan tỏa mùi hương, tầng tầng xốp xốp giòn giòn, sau khi cắn vào thì vỡ vụn giữa răng môi, đến phần giữa miếng bánh lại trơn mềm, giống như ngọc vậy, lăn thẳng vào trong cổ, hầu như không cho người ta thời gian kịp phản ứng, Tạ Hành Dã đã ăn xong.
Đường Ninh thấy hắn ăn thỏa thích như vậy thì hoàn toàn xem trò chơi này như một trò chơi nuôi trẻ.
Cô cảm thấy Tạ Hành Dã cũng như cô lúc lần đầu tiên vọc máy vi tính, có chú chim cánh cụt nhỏ thò đầu ra gọi chủ nhân mỗi ngày.
Ngày đó, chim cánh cụt nhỏ chết rồi cô còn đau lòng rất lâu.
Cho nên cô sẽ không để cho Tạ Hành Dã chết.
Sau khi đã ăn xong, Tạ Hành Dã nhìn cái chén bạc kia hóa thành khói xanh rồi biến mất.
Sau đó Đường Ninh lại nạp tiền mua một bình sữa bò, vui mừng vô cùng đưa cho hắn: “Mỗi ngày cần phải uống sữa tươi mới có thể cao lên được.
”Mỗi ngày.
Lần này Tạ Hành Dã không nói thêm gì, chỉ an tĩnh uống sữa, trong lòng lại có hơi trào phúng.
Bình thường nữ quỷ mười