Không...!Là một cái ly trong suốt, trong đó chứa chất lỏng màu vàng sáng, còn có những viên đá lạnh phản chiếu ánh sáng long lanh.Là Đường Ninh không nhịn được lại nạp tiền.Cô kêu than một tiếng, mặc dù không nhiều tiền nhưng cô không nhịn nỗi muốn tiêu tiền cho Tạ Hành Dã, về lâu về dài chắc phải chặt tay quá.Lần này là một ly nước chanh.
Trước mắt Tạ Hành Dã đã miệng đắng lưỡi khô, vừa lúc đang cần.Mang tâm trạng hơi phúc tạp uống cạn sạch loại nước chua chua ngọt ngọt, lại lạnh buốt như băng thấm vào gan ruột này, Tạ Hành Dã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt hơi tối đi: “Xin hãy dẫn thị vệ đi, mở cửa nhà lao ra, ta muốn đi vào trong đó, chừng khoảng một khắc đồng hồ.”Không sai, mỗi lần nữ quỷ thực hiện một động tác ở nhân gian đều sẽ phải chịu một sự thống khổ vô cùng.Nhưng hắn có thể đánh tan được chấp niệm của cô, hẳn là đáng giá.Lúc này Đường Ninh mới phản ứng lại: Trước đó hình như Tạ Hành Dã không khách sáo như vậy.Bây giờ khi nói chuyện với cô hình như cũng mang theo chút vẻ mất tự nhiên và áy náy nhỏ bé đến khó có thể nhận ra.Đứa nhỏ này lại đang suy nghĩ gì vậy? Hay là đãi ngộ của người chơi nạp tiền tăng lên rồi?Chẳng qua cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao bây giờ những nhân vật khác cũng không nhìn thấy cô.
Đường Ninh thử nhặt vài miếng đá trên mặt đất lên ném vào hai thị vệ, thừa dịp bọn họ cảm thấy lẫn lộn mất cảnh giác thì lấy cái chìa khóa trên hông một người xuống rồi lại lướt về phía cổng địa lao.Sau đó Đường Ninh đi về phía đông mười mấy mét, dùng vật bên ngoài tạo ra tiếng vang, dẫn dụ hai thị vệ kia chạy theo.Mãi đến khi đã không thấy bóng người, Tạ Hành Dã mới chầm chậm đi qua, sau khi nhặt chìa khóa trên đất lên, hắn sờ s0ạng đi vào theo con đường địa lao tối đen lạnh lẽo.Phía trước mơ hồ có ánh sáng, chưa đợi hắn nhìn thấy rõ, một giọng nói già mà không mất uy đã vang lên hỏi hắn:“Ngươi là người phương nào.”Đây là Tĩnh quốc công Tạ Công Thành, chiến thần Sở quốc.
Mười lăm năm bình loạn Nam Hạ, an định Bắc Mạc, đánh nam dẹp bắc, chưa từng thua trận nào.Giờ phút này lại giống như một con chó già, tứ chi bị xích sắt trói lại, bị giam cầm trong địa lao tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời.Tạ Hành Dã lấy lại bình tĩnh, hành lễ với tư cách vãn bối trước lão già vừa chật vật lại vừa không mất đi khí độ uy nghiêm kia.“Vãn bối Tạ Hành Dã, bái kiến Tĩnh quốc công.”Đường Ninh trêu đùa bọn thị vệ đại khái khoảng hai mươi phút, mãi cho đến khi hai NPC cuối cùng cũng sợ hãi rồi ôm đầu kêu cha gọi mẹ đi tìm thị vệ trưởng thì mới