Trong trí tưởng tượng của cô, Tạ Hành Dã chắc là rất nhanh sẽ đọc xong quyển sách này, sau đó điểm kinh nghiệm của hắn sẽ tăng vọt —— cuối cùng trở thành một minh quân khỏe mạnh về thể xác lẫn tinh thần!Nhưng không ngờ, Tạ Hành Dã sau khi cầm lấy sách ngược lại không lập tức bị thu hút, mà là hơi mở to hai mắt nói với cô: "Trong sách không có bất kỳ nội dung gì.
”Cái gì?Đường Ninh lập tức kiểm tra, bấm dấu chấm hỏi nhỏ bên cạnh cuốn sách, phát hiện ảnh chụp màn hình trò chơi có một dòng chữ: [Nhân vật trong game có thể chạm vào sách thực thể.
Không thể đọc nội dung trực tiếp, người chơi có thể chọn đọc nội dung của họ.
]Ngoài ra còn có một nút nhỏ bên cạnh: Bắt đầu đọc.
Thử nhấn vào, điện thoại ngay lập tức hiện lên thông báo cho phép sử dụng micrô.
Đường Ninh chịu luôn! Rõ ràng đã tiêu tiền, sao lại còn bào công sức của cô chứ.
Tạ Hành Dã dường như cảm nhận được sự do dự của cô, bèn hỏi cô: "Bên trong viết cái gì vậy?”Ngoại trừ ngụy trang ra, Tạ Hành Dã kỳ thật không có cảm xúc gì, bên trong dù có sóng gió thế nào thì bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Đường Ninh nhìn thấy vẻ mặt tò mò như vậy của hắn.
Trong lúc nhất thời cô lại sinh ra cảm xúc không cách nào từ chối.
Sau khi cam chịu bấm nút micro, Đường Ninh hắng giọng rồi chậm rãi đọc nội dung trên màn hình.
Dù sao Đường Ninh cũng tính đọc quyển sách này, đúng lúc cùng nhau đọc luôn.
Chỉ là ngay khi cô mở miệng thì Tạ Hành Dã lại đột nhiên run lên, hai tay không khỏi siết chặt ván giường, một lúc sau mới thả lỏng một cách kỳ lạ.
Không giống với gương mặt thê lương dọa người, giọng nói của nữ quỷ dịu dàng ôn hòa, giống như cảm giác mà cô luôn mang lại cho Tạ Hành Dã.
Giống như một làn gió ấm áp.
Cô kể rất chậm, Tạ Hành Dã sửng sốt một lúc nhưng lại nghe không bỏ sót nội dung gì, sau khi gạt bỏ cảm xúc bị giọng nói của Đường Ninh làm phân tâm, hắn lập tức bị thu hút bởi nội dung mà cô đang đọc.
Đường Ninh dường như đang kể một câu chuyện, dùng ngôn ngữ thiên về ngôn ngữ viết còn mang theo giọng điệu kỳ lạ, cũng không phải văn ngôn cổ điển, mà là phiên bản ngôn ngữ khác.
Nhưng nó rất thú vị.
Mỗi khi Đường Ninh đọc được một câu mà cô cho là sâu sắc, cô sẽ cố ý dừng lại, nghiêm túc gõ chữ để giao tiếp với hắn: Ngươi có hiểu ý tác giả không?Không sai, Đường Ninh phát hiện cô không cách nào thông qua nói chuyện bình thường, một khi lời cô nói xa rời khỏi nội dung sách, Tạ Hành Dã sẽ không nghe được gì hết.
Hiểu rồi, những quyển sách này là do cô nạp tiền mua, cho nên có thể nói cho Tạ Hành Dã.
Bằng không bình thường vẫn chỉ có thể đánh máy giao tiếp.
“Ông ấy cho rằng nỗi đau của con người là vô tận.
Chừng nào cuộc đời còn